Cung Nữ Trở Mình

Chương 11



Hoàng hậu hài lòng gật đầu. Ta ngước nhìn Mai Thu Hương, nghiêm nghị nói chậm rãi và rõ ràng từng câu:

 

- Hay là… ngài muốn giữ Thu Cúc ở lại, để nàng ta đập vỡ bát thuốc, hoặc uống thay ngài? Nhưng, dù nàng ta làm thế nào, cũng là kháng chỉ, đường chết, ngài vốn là tiên nữ thông tuệ, lẽ nào ngài lại nhẫn tâm nhìn nàng ta c.h.ế.t thay mình?

 

Ta không quỳ nữa mà hành lễ với hoàng hậu rồi đứng dậy. Những câu nói của ta như mũi d.a.o sắc nhọn lột ra chiếc mặt nạ nạ giả dối của Mai Thu Hương và rạch nát nó, để lộ tâm tư xấu xa độc ác của ả.

 

 

Trước mắt ta, sắc mặt ả dần tái nhợt đi. Mai Thu Hương rối rít giải thích:

 

- Không, Thu Nguyệt, ta sao có thể nhẫn tâm nhìn Thu Cúc vì ta mà chết, nhưng bản cung không thể uống thuốc tuyệt dục, bản cung còn muốn làm mẫu thân, còn muốn sinh những đứa con đáng yêu với phu quân, chúng ta sống hạnh phúc, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy…

 

Thật ngu ngốc, ả ở trước mặt hoàng hậu, quý phi mà dám tưởng tượng cảnh phu thê thắm thiết với hoàng thượng, cùng con cái hạnh phúc.

 

Ta khẽ thở dài, lùi lại một bước.

 

Quả nhiên, hoàng hậu giận dữ bước lên, bưng chén thuốc, hai ma ma lực lưỡng kẹp chặt Mai Thu Hương không cho cử động, hoàng hậu nắm chặt lấy cằm của ả, không chút do dự mà đổ hết thuốc vào.

 

- Mai Phi quả nhiên lòng dạ lớn, dám gọi hoàng thượng là phu quân. Xem ra vị trí của bản cung, ngươi đã thèm muốn từ lâu, bản cung sẽ bẩm báo hoàng thượng và thái hậu, nhường lại vị trí này.

 

Hoàng hậu mặt xanh tái dẫn người rời đi.

 

Quý phi nháy mắt với ta, lặng lẽ giơ ngón cái.

 

Rồi nàng tiến gần tai ta thì thầm:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Nguyệt Quý nhân quả nhiên lợi hại. Lần này làm tốt lắm, yên tâm đi, những gì ta đã hứa, sẽ không thiếu một thứ.

 

Ta hành lễ tiễn quý phi ra ngoài.

 

Trong đại điện, Mai Thu Hương đang móc họng muốn nôn thuốc ra, những hạ nhân khác đều là người của hoàng hậu và Quý phi, vốn không có ai trung thành, lúc này đều trốn tránh để không bị trừng phạt.

 

Thấy ta bước vào, Mai Thu Hương nhào tới:

 

- Thu Nguyệt, ngươi là tiện tỳ, không ngờ ngươi lại phản chủ như vậy, đợi đấy, ta sẽ viết thư cho phụ hoàng g.i.ế.c cả nhà ngươi, cả nhà Thu Cúc nữa. Không bảo vệ được chủ tử, các ngươi đều đáng chết.

 

Ta bật cười:

 

- Chúng ta đã c.h.ế.t một lần rồi, chính vì bảo vệ ngươi mà chết. Mạng này sớm đã trả cho ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?

 

Ta ngồi ở chỗ cao hơn ả, thưởng thức bộ dạng lấm lem thuốc của Mai Thu Hương. Giọng của ta uy nghiêm:

 

- Không sai, là hạ nhân thì phải trung thành bảo vệ chủ tử. Nhưng vấn đề là chủ tử phải xứng là chủ tử trước ta. Chúng ta coi ngươi như gia đình, vì ngươi mà hy sinh cả mạng sống. Nhưng ngươi thì sao, coi chúng ta là đồ ngốc, là công cụ, vì tình yêu và danh vọng của ngươi, không chớp mắt mà bỏ rơi chúng ta. Vì thế, kiếp này, ngươi không xứng đáng có hạ nhân trung thành nữa.

 

Ta nhấp một ngụm trà, dịu dàng nói tiếp:

 

- Yên tâm đi, ta biết ngươi giả bộ rộng lượng nhưng thực ra là ích kỷ độc ác, Quý phi đã sớm phái người đón gia đình ta và Thu Cúc đi. Thu Cúc cũng đã ra khỏi cung có cuộc sống tốt. Kiếp này, vì tình yêu của ngươi, ngươi chỉ có thể một mình đấu tranh.

 

Ta đứng dậy, phủi bụi không tồn tại trên người, tốt bụng nhắc nhở:

 

- Thuốc sau một nén nhang sẽ phát tác, đau bụng không chịu nổi. Tiếng ồn quá lớn, ta nên tránh đi trước. Nhưng ta sẽ gọi thái y cho ngươi, dù sao ta cũng không làm được việc thấy người chịu khổ mà bảo ngươi nhẫn nhịn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com