Cùng Nắm Tay Nhau, Không Rời Không Bỏ

Chương 5



Thấy ta vào, hắn cất giọng nhàn nhạt:

 

“Tưởng đêm nay nàng không về nữa, muốn ngủ cùng tiểu thư của mình luôn chứ gì.  

Nàng cho nàng ấy áo choàng giữ ấm, còn ta chỉ có rượu lạnh trong đêm gió.”

 

Ấy chà… nghe giọng hắn, sao mà oán trách đến thế!

 

Ta vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, siết nhẹ vòng eo mảnh khảnh, cằm tựa lên vai, mỉm cười rạng rỡ:

 

“Chàng không có áo choàng, nhưng chàng có ta mà~  

Còn lạnh không?”

 

Dung Ngọc liếc ta một cái, khóe môi nhếch lên.

 

Rồi lại cụp mắt, như chẳng hài lòng:  

“Nàng không nhìn xem tiểu thư viết gì trong ba tờ giấy kia, cũng chẳng hỏi. Tại sao?”

 

“Ta không nhìn, nhưng đoán được rồi.”

 

Ta ôm lấy mỹ nhân trong ngực, đong đưa nhẹ nhàng, cười nói:

 

“Chắc là... chi tiết khoản trả nợ năm ngàn lượng chứ gì~  

Tiểu thư ngoài khả năng ghi nhớ siêu phàm, còn giỏi tính toán nữa mà.”

 

“Tin nàng ấy đến vậy sao?” – Ánh mắt Dung Ngọc cụp xuống.

 

“Ta tưởng nàng sẽ nghi ngờ gì đó…”

 

“Nghi ngờ gì?” – Ta bật cười.  

“Chàng với nàng ấy liếc mắt đưa tình? Nàng ấy viết mấy lời mập mờ?  

Vừa gặp chàng liền mê mẩn, muốn giành giật với ta?  

Ta không nghĩ thế đâu!”

 

Ta và tiểu thư cùng sống mười hai năm,  

nếu không hiểu tính nết nàng, sao xứng đáng gọi là thân cận?

 

Nhân dịp nói tới đây, ta dứt khoát nói rõ hết với Dung Ngọc:

 

Từ khi Đại công chúa mở đường cho nữ nhân vào khoa cử,  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

tiểu thư nói với tất cả chúng ta rằng:

 

“Khoa cử là con đường lên mây.  

Trên đường này, chỉ phân cao thấp tài năng, không xét xuất thân, càng không phân nam nữ.”

 

“Muốn thay đổi số phận, đây là cơ hội duy nhất.”

 

Nàng đem bán hết trâm vòng trang sức,  

để những tiểu nha đầu có tiền mua giấy bút nghiên mực,  

cố hết sức giúp đỡ những nữ tử giống nàng.

 

Khi tặng ta đoản đao, nàng nói:  

“Tiền tháng này chỉ đủ mua đao ngắn, sau Tết để dành thêm, ta đổi cho ngươi một thanh đại đao oai phong hơn.”

 

“Dung Ngọc.”

 

Ta nhìn vào đường nét thanh tú của hắn, nhẹ giọng nói:

 

“Ta từ nhỏ luyện võ, chữ nghĩa chẳng nhiều, cũng không khôn khéo,  

nhưng ta nghĩ... thế gian này, người như Đại công chúa và tiểu thư không nhiều.  

Còn như ta—lại rất nhiều.

 

Chúng ta, những kẻ bình thường, không cần tự dằn vặt, cũng không cần ép mình thông tuệ.  

Chỉ cần can đảm thừa nhận bản thân,  

rồi kiên trì đuổi theo một tia sáng—  

sống cùng ánh sáng, hòa cùng ánh sáng,  

cũng đã là điều tuyệt vời nhất rồi.”

 

Dung Ngọc nhìn ta, cười khẽ:  

“Nhận ra được những điều đó, nàng đã chẳng còn tầm thường nữa rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta được khen, thấy trong lòng lâng lâng sung sướng.  

Lại nắm tay Dung Ngọc, cùng hắn uống rượu.

 

Quả nhiên, ân sủng của mỹ nhân là thứ khiến người say nhất.

 

Vừa uống đã ngà ngà, say rồi liền bắt đầu chèn ép mỹ nhân,  

nằm đè lên hắn mà trách móc:

 

“Chàng ham vui, không biết tiết chế, hay ghen bóng gió, dấm chua nặng, oán khí nhiều!”

 

“Nhưng mà tiểu thư nói chàng như trà Long Tỉnh thành tinh,  

ta đoán, nàng ấy đang khen chàng—  

khen chàng thanh nhã, thơm dịu, thuần khiết vượt người… Ừm, đúng là rất thơm…”

 

Áo của Dung Ngọc bị ta kéo đến tơi tả,  

ta trong cơn mơ màng vừa ngửi vừa thơm,  

thì bên ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ nhẹ.

 

“Công tử… người mà phu nhân đưa về… đang cầu kiến…”

 

09

 

Những gì tiểu thư viết cho Dung Ngọc, quả nhiên là chi tiết hoàn trả khoản nợ.

 

Không chỉ một bản, mà là ba bản!

 

Nàng đã dự tính trước ba khả năng:

 

Nếu thi đỗ khoa cử, làm quan, sẽ trả thế nào.

 

Nếu thi trượt, đi dạy học làm nữ phu tử, lại trả thế nào.

 

Nếu ngay cả nữ phu tử cũng không làm nổi, thì đi làm nữ thợ thêu, đầu bếp, lại phải trả ra sao.

 

Nhưng bất kể là bản nào, đều không có khả năng quay lại Hầu phủ hòa giải với phụ thân và huynh trưởng.

 

*

 

Sáng sớm hôm sau, tiểu thư trở lại tiểu viện của mình.

 

Trước khi đi, nàng dặn ta phải chuyên tâm ôn luyện, thi cử đỗ đạt, một lần đoạt giải nguyên.

 

Khác hẳn mọi khi, hôm nay nàng nói chuyện rất nghiêm túc.

 

Ánh mắt nàng lướt qua ta, không để lại dấu vết mà liếc nhìn ra phía sau, rồi nhẹ giọng nói:

 

“Nếu trong lòng ngươi, Đại công chúa là nhật nguyệt là tín ngưỡng, là tất cả điều mong cầu trong một đời,  

vậy thì hãy dốc toàn lực thi đỗ, làm quan, nắm quyền.  

Hãy buộc vận mệnh của mình với nàng—chỉ có như thế… thiên hạ mới yên.”

 

Ta bật cười, ánh dương rực rỡ chiếu vào mặt, ta khí thế bừng bừng đáp:

 

“Ta chỉ là một kẻ nhỏ như con kiến, không thể lay động thiên hạ.  

Nhưng cho dù chỉ là một con kiến, nếu có thể, ta cũng sẵn sàng gánh lấy sức nặng ngàn cân.”

 

*

 

Tiễn tiểu thư rời đi, ta xoay người nhìn về phía Dung Ngọc.  

Chỉ thấy ánh mắt hắn sâu thẳm, ngấn sóng mênh mang.

 

Ta cảm thấy kỳ lạ:  

“Chàng sao thế?”

 

“Không có gì.” – Dung Ngọc cụp hàng mi như quạt lông chim phượng, khẽ cười như gió xuân:  

“Nàng nói đúng. Tiểu thư… quả là một nữ nhân thông tuệ.”

 

“Hà, giờ chàng mới biết à?”  

Ta cười, kéo tay hắn, cùng quay về phủ, vừa đi vừa hào hứng kể công trạng của tiểu thư.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com