“Thật mà! Không phải ta đã thề với chàng rồi sao?”
“Vậy thì… nói lại lời thề đó cho ta nghe lần nữa.”
“...Ở đây á?”
Ta lấm lét liếc sang bên—tiểu thư còn đang ở trong xe!
Từ lúc lên xe, nàng chỉ xin mực bút, rồi yên lặng cúi đầu viết suốt, không nói lấy một câu.
Dung Ngọc thở dài một tiếng, vẻ mặt như thể “ta đoán đúng rồi, nàng gạt ta…”
Ta không còn mặt mũi, bèn ghé sát tai hắn, cắn răng nói lại nguyên lời thề kia, giọng nhỏ như muỗi kêu, ngọt như rót mật.
Nói xong, mặt đỏ bừng bừng, ta lén liếc sang tiểu thư, cầu trời nàng không nghe thấy gì.
Tiểu thư quả nhiên là người có phong thái,
chỉ lặng lẽ nâng chén trà, nhấp một ngụm thật đậm, không biểu hiện gì.
Rồi, nàng đưa ra ba tờ giấy.
Nhưng không phải đưa cho ta, mà vượt qua ta, đưa thẳng đến trước mặt Dung Ngọc.
Dung Ngọc thản nhiên quét mắt nhìn lướt qua mấy tờ giấy, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.
Tiểu thư vẫn không nói một lời, lặng lẽ đối diện ánh mắt hắn.
Ánh mắt giao nhau—dường như giữa hai người… đang có một cuộc trò chuyện vô thanh.
08
Phủ Vinh Nam Hầu đã bán đứng tiểu thư, nàng chẳng còn nơi nào để quay về.
May mắn thay, khi còn sống, lão phu nhân từng âm thầm để lại cho nàng một tiểu viện nhỏ.
Ta liền sai Thu Nhi đi quét dọn lại tiểu viện đó, còn bản thân thì giữ tiểu thư ở lại tạm trong phủ Trưởng công chúa vài ngày.
An bài nàng ở tiểu viện bên, lúc rời đi, nàng gọi ta lại:
“Hựu Hựu.”
Bộ y phục rách rưới đã được thay, nhưng vẫn còn dấu vết bị xé rách thô bạo,
trên vai vẫn khoác áo choàng của ta.
Nàng nhìn ta, khẽ hỏi:
“Hắn… đối xử với ngươi có tốt không?”
Ta biết nàng nói đến ai, không chút do dự, trả lời dứt khoát:
“Luôn luôn rất tốt.”
Tiểu thư không biết đang nghĩ gì, mắt khẽ trầm xuống, rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Vậy thì tốt rồi.”
Về đến phòng chính, đẩy cửa bước vào,
ta thấy Dung Ngọc đang ngồi trên nhuyễn tháp, một tay chống má, tay kia nâng chén rượu.