Cùng Nắm Tay Nhau, Không Rời Không Bỏ

Chương 4



Đám vệ binh bị ta đánh qua, không ai dám tiến lên,  

chỉ lề mề nhích từng bước.

 

Ta rút d.a.o ra, giơ ngang trước ngực, sẵn sàng liều mạng.

 

Không khí căng như dây đàn,  

đúng lúc đó, một tiếng cười nhàn nhạt vang lên:

 

“Lúc ta thành thân, Thế tử không đến chúc mừng,  

thì ra là để dành ‘màn chính’ cho hôm nay à?”

 

Dung Ngọc bước vào như gió xuân,  

một câu nhẹ tênh, liền xoa dịu thế giằng co như gươm kề cổ.

 

Cãi cũng cãi rồi, đánh cũng đánh rồi, cuối cùng mới bắt đầu nói lý.

 

“Con trai Vinh Nam Hầu nợ ta năm ngàn lượng bạc.  

Lão Hầu gia lấy tiểu thư gán nợ, nói nàng khác với người thường, nhớ được mọi thứ.  

Nếu ta cưới nàng, con cái sau này chắc cũng thông minh.”

 

Tiểu thư tái mặt.

 

Nàng vốn tâm cao khí ngạo,  

nào ngờ trong mắt cha huynh, vẫn chỉ là một món hàng có thể mua bán.

 

“Năm ngàn lượng, ta trả cho ngươi.” – Ta nhìn Dung Lệ chằm chằm, nghiến răng nói.

 

“Giờ ta không có nhiều như vậy,  

nhưng ta ký khế nợ,  

dù có phải bán nghệ ngoài đường, ta cũng trả.”

 

Dung Lệ không nói gì, chuyển mắt nhìn về phía Dung Ngọc.

 

Dung Ngọc mỉm cười:  

“Năm ngàn lượng mà thôi, có đáng để so đo?”

 

Lúc ta còn ở Vinh Nam Hầu phủ, mỗi tháng chỉ được một lượng bạc.  

Ngay cả tiểu thư cũng chỉ được mười lượng.  

Năm ngàn lượng—với chúng ta chẳng khác gì trời cao.

 

Dung Ngọc ghé tai ta thì thầm:

 

“Túi thơm ta tặng nàng hôm định tình ấy… mở ra xem đi.”

 

Hôm thành thân quá gấp, tín vật chuẩn bị cũng đơn giản.  

Ta tặng hắn một dải vải cột tóc, hắn tặng ta một túi thơm thêu tay.

 

Ta ngơ ngác tháo túi thơm đeo bên hông,  

kéo dây, đổ thứ bên trong ra—là một nắm giấy hình trái tim.

 

Một tờ trong đó, góc lộ ra chữ viết của ngân phiếu.

 

Ta vội vàng mở ra, trừng mắt nhìn:

 

“…Một, một… mười vạn…”

 

“Mười chín vạn chín ngàn chín trăm lượng.” – Dung Ngọc mỉm cười,  

“Là sính lễ của ta tặng nàng.”

 

07

 

Trên xe ngựa hồi phủ.

 

Dung Ngọc nhẹ nhàng vân vê tay ta như đang chơi đùa, còn ta thì ngồi như ngồi trên đống lửa.

 

“Sao chàng không nói sớm với ta rằng trong túi thơm là ngân phiếu?”

 

“Nếu ta nói, nàng có chịu nhận không?”  

Dung Ngọc ngẩng mắt nhìn ta, giọng vừa êm vừa thản nhiên.

 

Chắc chắn là… không nhận!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hai mươi vạn lượng để cưới vợ, lại còn kèm theo mỹ nhân tiên tử như thế,  

miếng bánh to thế này đập xuống, ai mà dám nuốt cho nổi?!

 

Thấy ta lắc đầu lia lịa, ánh mắt Dung Ngọc thoáng lộ vẻ ngẩn ngơ mất mát:  

“Ta sớm đã biết, nàng vẫn còn khách sáo với ta,  

không xem ta là người trong lòng, không thật sự yêu ta,  

không chịu lấy tiền của ta, lại càng không thể vì ta mà cam lòng bán nghệ nơi phố chợ...  

Chắc là sớm muộn gì, nàng cũng sẽ thay lòng thôi.”

 

“Không không không! Ta xem chàng là người trong lòng—”

 

Ta vội vàng phủ nhận, nói xong mới nhận ra có gì đó sai sai:  

“Không phải! Là người trong tim!  

Ta không thích chàng thì thích ai nữa, ta thích chàng đến sắp… chếc vì thích rồi đây này!”

 

“Thật chứ?” – Dung Ngọc liếc mắt nhìn ta, nửa cười nửa không.

 

“Thật mà! Không phải ta đã thề với chàng rồi sao?”

 

“Vậy thì… nói lại lời thề đó cho ta nghe lần nữa.”

 

“...Ở đây á?”

 

Ta lấm lét liếc sang bên—tiểu thư còn đang ở trong xe!

 

Từ lúc lên xe, nàng chỉ xin mực bút, rồi yên lặng cúi đầu viết suốt, không nói lấy một câu.

 

Dung Ngọc thở dài một tiếng, vẻ mặt như thể “ta đoán đúng rồi, nàng gạt ta…”

 

Ta không còn mặt mũi, bèn ghé sát tai hắn, cắn răng nói lại nguyên lời thề kia, giọng nhỏ như muỗi kêu, ngọt như rót mật.

 

Nói xong, mặt đỏ bừng bừng, ta lén liếc sang tiểu thư, cầu trời nàng không nghe thấy gì.

 

Tiểu thư quả nhiên là người có phong thái,  

chỉ lặng lẽ nâng chén trà, nhấp một ngụm thật đậm, không biểu hiện gì.

 

Rồi, nàng đưa ra ba tờ giấy.

 

Nhưng không phải đưa cho ta, mà vượt qua ta, đưa thẳng đến trước mặt Dung Ngọc.

 

Dung Ngọc thản nhiên quét mắt nhìn lướt qua mấy tờ giấy, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.

 

Tiểu thư vẫn không nói một lời, lặng lẽ đối diện ánh mắt hắn.

 

Ánh mắt giao nhau—dường như giữa hai người… đang có một cuộc trò chuyện vô thanh.

 

08

 

Phủ Vinh Nam Hầu đã bán đứng tiểu thư, nàng chẳng còn nơi nào để quay về.

 

May mắn thay, khi còn sống, lão phu nhân từng âm thầm để lại cho nàng một tiểu viện nhỏ.

 

Ta liền sai Thu Nhi đi quét dọn lại tiểu viện đó, còn bản thân thì giữ tiểu thư ở lại tạm trong phủ Trưởng công chúa vài ngày.

 

An bài nàng ở tiểu viện bên, lúc rời đi, nàng gọi ta lại:

 

“Hựu Hựu.”

 

Bộ y phục rách rưới đã được thay, nhưng vẫn còn dấu vết bị xé rách thô bạo,  

trên vai vẫn khoác áo choàng của ta.

 

Nàng nhìn ta, khẽ hỏi:  

“Hắn… đối xử với ngươi có tốt không?”

 

Ta biết nàng nói đến ai, không chút do dự, trả lời dứt khoát:  

“Luôn luôn rất tốt.”

 

Tiểu thư không biết đang nghĩ gì, mắt khẽ trầm xuống, rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng:  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Vậy thì tốt rồi.”

 

Về đến phòng chính, đẩy cửa bước vào,  

ta thấy Dung Ngọc đang ngồi trên nhuyễn tháp, một tay chống má, tay kia nâng chén rượu.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com