Cùng Nắm Tay Nhau, Không Rời Không Bỏ

Chương 11: DUNG NGỌC (2)



"Vậy… rốt cuộc ta là gì đây?"  

Dung Ngọc cảm thấy nực cười,  

lại cảm thấy có thứ gì đó đang gào rú,  

điên cuồng trỗi dậy trong huyết quản.

 

A…  

Đại công chúa không phải con của Hoàng đế.  

Nhưng hắn — lại là.

 

Nếu có một ngày,  

Đại công chúa thật sự kế vị…  

hắn chỉ cần công bố bí mật này thiên hạ,  

rồi đẩy nhẹ một tay,  

kích động bọn Vương gia – Thế tử vốn đã bất mãn của họ Dung,  

chẳng lẽ… giang sơn này còn không loạn sao?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Rắn độc—chưa đủ độc.  

Trưởng công chúa—chưa đủ điên.

 

Muốn chơi,  

vậy thì phải chơi một ván cờ đầy xác chết, đầy m.á.u tanh!

 

Vì thế, hắn hạ độc Trưởng công chúa.  

Loại độc ấy mang tên — “Mỹ Nhân Ân”.

 

Hoàng đế coi công chúa như ái thê,  

ban cho nàng lễ nghi của Hoàng hậu,  

mỗi đêm mồng Một và Rằm đều thị tẩm.

 

Mỹ Nhân Ân, chính là sẽ phát tác trong những đêm đó.

 

Mồng Một và Rằm —  

là những ngày hắn tự tiễn cha ruột mình xuống Hoàng tuyền.

 

Sắp rồi… sắp thành rồi…

 

Mười hai năm qua, hắn từng bước bày bố,  

lén lút lôi kéo các Vương gia – Thế tử,  

thu về vô số tâm phúc, mật thám,  

chỉ đợi Hoàng đế vừa chếc,  

di chiếu vừa ban,  

liền gió tanh mưa m.á.u khắp chốn.

 

Trần thế biến thành địa ngục.  

Khắp nơi đều là hang rắn.

 

Hắn còn sống được, thì tại sao người khác lại không?  

Nếu người khác không sống nổi —  

vậy thì… là do mệnh.  

Mệnh hắn xấu,  

vậy người khác… dựa vào đâu mà tốt hơn hắn?

 

03

 

Tạ Hựu đã trở về.

 

Tin nàng hồi kinh,  

hắn là người đầu tiên biết được.

 

Đã quyết rời đi năm xưa, giờ còn quay lại làm gì?

 

Nhưng giờ nàng đã trở lại,  

vì ai trở lại, vì cớ gì quay về — còn quan trọng sao?

 

Chỉ cần nàng đã chọn quay về,  

hắn—sẽ không để nàng rời đi thêm lần nào nữa.

 

Tung tin đồn, hạ thấp danh vọng bản thân,  

chỉ là một trò nhỏ.

 

Tạ Hựu vẫn như thuở thiếu thời,  

tâm hồn thuần khiết, không nhiễm bụi trần.

 

Chỉ cần hắn liếc nhìn nàng một cái,  

trái tim như bị phủ lớp sương mỏng bỗng trở nên yên bình,  

mọi cuồng nộ và tăm tối trong hắn,  

đều bị nàng dễ dàng trấn áp.

 

Chỉ cần Tạ Hựu cười với hắn một cái,  

sương hàn trong xương liền tiêu tan sạch sẽ.

 

Nếu như nàng đưa tay chạm vào hắn một chút…  

hắn thậm chí nguyện tự tay m.ó.c t.i.m ra dâng lên nàng —  

cũng bằng lòng.

 

4

 

Vị tiểu thư đứng thứ hai trong lòng Tạ Hựu,  

là một người cực kỳ thông minh.

 

Đêm đầu tiên nàng được đưa về phủ,  

nàng đã chủ động đến tìm hắn.

 

“Ngay khi ngài xuất hiện, thái độ của Dung Lệ lập tức thay đổi.  

Ngài không có chức quan, không có tước vị, thân phận lại nhạy cảm.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tại sao hắn lại phải nhìn sắc mặt ngài?  

Chỉ có một khả năng: hắn nghe lời ngài.”

 

“Tạ Hựu đơn thuần, không hiểu sự đời.  

Xin đừng kéo nàng ấy vào vũng lầy.”

 

Dung Ngọc nhìn nàng,  

vẻ mặt thờ ơ như cười mà chẳng cười:

 

“Nếu ta không kéo nàng ấy cùng rơi xuống,  

vậy thì ta sẽ kéo cả thiên hạ rơi vào địa ngục.”

 

“Vậy cô chọn gì?  

Vạch trần ta — để cứu Hựu Hựu?  

Hay thỏa hiệp với ta — để cứu bách tính thiên hạ?”

 

“…Điên rồi!”  

Nàng cắn răng, phẫn nộ mắng một câu.

 

Dung Ngọc giơ tay lên che nửa khuôn mặt,  

ánh trăng đổ xuống, đôi mắt hắn lúc sáng lúc tối, mập mờ khó lường:

 

“Ta là kẻ điên,  

nhưng ta chưa điên đến cùng.  

 

Nếu cô chịu thành toàn cho ta và Hựu Hựu,  

ta sẽ thành toàn cho muôn dân thiên hạ.”

 

05

 

Dung Ngọc quyết định từ bỏ kế hoạch hắn đã âm thầm bày mưu suốt mười hai năm.

 

Bởi vì Tạ Hựu muốn nữ đế kế vị, muốn người xứng đáng lên ngôi, minh quân chấp chính.

 

Tạ Hựu đã nói, chỉ cần hắn không làm điều ác, nàng sẽ không rời bỏ hắn —  

nàng còn thề rồi cơ mà~

 

Hắn quyết định, sẽ làm điều tốt,  

để trải sẵn con đường phúc lành cho tương lai của hắn và Hựu Hựu.

 

Vì thế,  

hắn ra lệnh cho tâm phúc giếc sạch các thân vương và thế tử.

 

Hoàng thất họ Dung, chỉ trong chớp mắt, m.á.u chảy thành sông.

 

Không còn ai tranh ngôi với công chúa,  

vậy thì tất nhiên, công chúa sẽ đăng cơ.

 

Hắn mang mệnh thịnh vượng, lại vượng thê.

 

Hựu Hựu thành thân với hắn, mọi sự nhất định như ý.

 

6

 

Hoàng đế mất đi bao nhiêu huynh đệ, cháu chắt,  

vẫn không cam lòng để công chúa kế vị.

 

Ông ta muốn nhận lại hắn, khôi phục thân phận,  

phong hắn làm Thái tử.

 

Dung Ngọc đồng ý.  

Hoàng đế lúc ấy mới yên lòng,  

rồi càng chếc nhanh hơn.

 

Hắn ngụy tạo thánh chỉ,  

giấu chiếu thư thật trong tay áo trái,  

còn bản ngụy tạo thì giấu trong tay áo phải.

 

Khi bước ra khỏi tẩm cung,  

hắn nhìn thấy Tạ Hựu đang dõi theo mình.

 

Nàng ấy — Hựu Hựu của hắn — quả nhiên rất yêu hắn…  

nhìn hắn chằm chằm, không hề chớp mắt, trong mắt chỉ có mỗi hắn.

 

Vì thế,  

hắn tuyên đọc chiếu thư giấu trong tay phải.  

Làm theo điều thê tử muốn,  

để được nhìn thấy nụ cười của nàng.

 

7

 

"Hựu Hựu."

 

"Ừ?"

 

"Tay ta, nàng nhất định phải nắm cho chặt đấy."

 

"Nắm chặt rồi, nắm thật chặt rồi mà!"

 

……

 

……

 

-HẾT-

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com