Cùng Nắm Tay Nhau, Không Rời Không Bỏ

Chương 10: DUNG NGỌC (1)



16

 

Nữ đế đăng cơ, vạn vật đổi thay.

 

Mùa thu năm sau, chính là khoa cử đầu tiên dưới triều Tân Hoàng.

 

“Ban đầu, chúng ta vốn là môn sinh của Tiên đế.  

Nay khoa cử bị trì hoãn, lại thành môn sinh của Bệ hạ.  

Thế có tính là họa phúc tương sinh không?”  

Ta hỏi tiểu thư.

 

Sau khi đoạt giải trạng nguyên văn khoa,  

nàng được trọng dụng, bổ nhiệm vào Hộ bộ.

 

Hiện giờ bên tay trái nàng là một đống hồ sơ chất cao như núi,  

bên tay phải là công văn tấu sớ xếp thành từng chồng nhỏ.

 

Nghe ta hỏi vậy, nàng không nhịn được bật cười:

 

“Là vì ngươi nên mới hóa phúc.”

 

“Ta nào dám nhận công lao ấy!”  

Ta giả bộ rón rén, hai ngón tay đi như bộ hành, nhích lại gần đống tấu chương,  

“Vậy cô có thể vì chút tình cảm bằng hữu,  

xếp công văn của Binh bộ lên cao một chút không,  

chỉ một chút, một chút xíu thôi…”

 

Nàng dùng bút gõ nhẹ lên tay ta, không nể nang nói:

 

“Ngươi bảo Vương gia của ngươi mau chóng phê công văn Hộ bộ,  

ta mới có thể ‘mở cửa sau’ cho Binh bộ.  

Không thì… khỏi nghĩ!”

 

Ta ôm bàn tay bị gõ đau, bĩu môi, quay đầu chuồn lẹ.

 

Vừa bước ra khỏi cổng lớn,  

liền nhìn thấy “hung thủ gây họa”.

 

“Dung Ngọc!”

 

Ta giận dữ nhào tới:

 

“Chàng giữ công văn của Hộ bộ, khiến Binh bộ bị kẹt,  

ta với chàng hôm nay không xong đâu!”

 

“Tạ Đại nhân bớt giận.”  

Dung Ngọc cười, ánh mắt hạ thấp xuống bụng ta, dịu giọng:

 

“Có thai rồi, nóng giận quá sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa nhỏ.”

 

“Vậy chàng đừng làm mấy chuyện khiến ta phát cáu nữa!”

 

Đã làm đến thân vương rồi,  

vậy mà chẳng hiểu đạo lý “năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao”,  

lười biếng không màng chính sự,  

thảnh thơi ung dung đến đáng giận.

 

“Thôi nào, đừng giận nữa.  

Chẳng phải ta đích thân mang công văn tới đây rồi sao?”  

Dung Ngọc vòng tay ôm eo ta, mỉm cười:

 

“Tấu chương này nộp lên, đổi lấy công văn của Binh bộ,  

chúng ta liền không còn chuyện gì nữa.  

Vậy thì sớm trở về thôi — hôm nay là sinh thần của ta.”

 

“Sinh… sinh thần của chàng? Ta quên mất rồi!”  

Ta hốt hoảng thốt lên.

 

“Nàng có thể nhớ kỹ toàn bộ chi tiết của mấy chục vạn binh lính trong Binh bộ,  

vậy mà không nhớ nổi sinh thần của ta…  

Xem ra, sớm muộn gì nàng cũng thay lòng.  

Hựu Hựu, mau mau đọc lại lời thề đi.”  

Dung Ngọc nhìn ta, mặt đầy ủy khuất đau lòng.

 

Ta biết mình sai, ta nhận lỗi.

 

Ngó trước nhìn sau như kẻ trộm,  

xác định xung quanh không có ai,  

ta ghé sát tai hắn, khẽ nói:

 

“Ta – Tạ Hựu – xin thề trước trời cao,  

suốt đời suốt kiếp, chỉ yêu Dung Ngọc,  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

cùng chàng nắm tay, cùng chàng bảo vệ nhau,  

không rời không bỏ…”

 



 

NGOẠI TRUYỆN: DUNG NGỌC

 

1

 

Năm Dung Ngọc lên năm tuổi, hắn đã hiểu rất rõ—  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

mình không phải là con ruột của Trưởng công chúa.

 

Điều đó… không khó để đoán ra.

 

Không có người mẹ nào lại đem con ruột của mình ném vào hang rắn,  

để hàng trăm con rắn độc quấn lấy thân thể non nớt, gặm cắn đến đầm đìa m.á.u thịt—  

dù cho những con rắn ấy đã bị bẻ răng từ trước.

 

Huống hồ, Dung Ngọc là kẻ trí tuệ khác thường, gần như tà dị.

 

Hắn biết, Trưởng công chúa là một kẻ điên.  

Mà bản thân hắn… cũng chẳng kém là bao.

 

Rắn độc cắn hắn,  

hắn liền cắn lại rắn độc, m.á.u tươi đầy miệng,  

vậy mà vẫn mỉm cười, hành lễ nhã nhặn,  

ngoan ngoãn chào hỏi “mẫu thân”.

 

Trưởng công chúa hận hắn, nhưng sẽ không g.i.ế.c hắn.

 

Đã có thể sống,  

thì hắn không còn gì phải sợ.  

Dù cho đêm đến có bị tra tấn ra sao,  

chỉ cần trời sáng,  

hắn lại có thể thấy được ánh mặt trời nhảy tường tìm đến hắn.

 

Tạ Hựu.

 

Trong mười ba người cháu của Tạ Quốc Công phủ,  

chỉ có nàng được ban tên “Hựu”.

 

Nàng không quá thông minh, chẳng có tâm cơ,  

cũng chính vì vậy—nàng mới là người đầu tiên nói với hắn:  

“Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

 

Thật tốt…

 

Cuối cùng cũng có người muốn bảo vệ hắn,  

Tạ Hựu, Hựu Hựu… người của hắn…

 

Chỉ tiếc rằng—cành mơ nơi đầu tường,  

tia nắng nơi bức tường ấy, chẳng bao lâu cũng rời xa hắn.

 

2

 

Năm mười tuổi, Dung Ngọc biết được thân thế thật sự của mình.

 

Cha ruột của hắn — chính là đương kim thiên tử, Hoàng đế bệ hạ.

 

Cùng lúc đó, hắn cũng biết được một bí mật khác.

 

Thì ra, Trưởng công chúa không phải là muội ruột của Hoàng đế.  

Thì ra, ngôi Hoàng hậu luôn để trống bấy lâu nay—  

là vì một mối tình không thể lộ ra ánh sáng.

 

Thì ra, Trưởng công chúa hận hắn,  

là bởi vì Hoàng đế đã bội tín,  

không muốn nuôi con người khác làm con ruột,  

mà muốn giữ lại huyết mạch của chính mình,  

nên mới để một cung nữ sinh ra hắn.

 

Trưởng công chúa sao có thể nhịn được?

 

Vì thế, bà ta phản bội Hoàng đế,  

lén tư thông với người khác, mang thai,  

sau đó giếc chếc người đó.

 

Hoàng đế tưởng đứa con trong bụng công chúa là của mình.  

Ông ta say mê công chúa, phát cuồng vì tình,  

thậm chí cho phép công chúa dùng “nữ nhi của hai người”,  

để thế chỗ cho đứa con ruột mà cung nữ đã sinh ra.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com