Cùng Bạn Thân Gả Vào Cùng Một Nhà

Chương 1: 1



1

Nàng cùng người khuê mật thân thiết, chẳng hiểu duyên cớ nào, lại xuyên không về quá khứ.

Khuê mật của nàng là đích nữ, còn nàng phận là thứ nữ.

Người khuê mật tên Tống Niên, với thân phận đích nữ cao quý, đã sớm được định sẵn một mối hôn sự. Ngày bà mối mang hôn thư đến, Tống Niên vẫn còn đang xoa vai cho nàng, miệng không ngừng van vỉ nàng đừng nỡ lòng bỏ mặc.

“Hôn thư.” Nàng cùng Tống Niên xem đi xem lại tờ hôn thư đến năm sáu lượt, cuối cùng, nàng mới cất tiếng hỏi Tống Niên: “Ngươi có muốn gả không.”

Tống Niên vẫn đang chăm chỉ xoa vai cho nàng, vừa cười lấy lòng, vừa lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.

Đúng lúc này, tiểu nha đầu chuyên dò la tin tức len lén bước vào. Có lẽ đã quá quen với những hành động kỳ quặc của hai vị tiểu thư, nên nó cũng chẳng còn lấy làm kinh ngạc.

“Sao rồi. Nguyên Cảnh Tùy là người thế nào.”

Tiểu nha đầu miệng méo xệch, rồi bật khóc nức nở.

Cũng chẳng thể trách con bé, cái tên Nguyên Cảnh Tùy quả thực lừng lẫy tiếng tăm, đến độ có thể dọa trẻ con nín khóc giữa đêm.

Hắn chính là cẩu nô của Hoàng đế, chuyên lo việc tịch biên gia sản, không việc nhơ nhuốc nào là chưa từng nhúng tay, khắp kinh thành này chẳng một ai muốn gả con gái cho hắn.

Thế nhưng phụ thân của nàng, với đôi mắt thiển cận chỉ thấy lợi trước mắt, đã vì chút phú quý hư danh mà đem Tống Niên gả cho kẻ đó.

Tiểu nha đầu run rẩy thuật lại tin tức mới nhất vừa nghe ngóng được về Nguyên Cảnh Tùy.

“Nghe nói… đêm qua hắn vừa xử Vương đại nhân của Lễ Bộ bằng hình phạt điểm thiên đăng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điểm thiên đăng là một loại hình phạt vô cùng tàn khốc: phạm nhân bị lột trần, quấn vải bố quanh người rồi nhúng đẫm dầu. Đêm đến, người đó sẽ bị treo ngược lên cột cao, rồi châm lửa đốt từ dưới chân lên.

Thứ hình phạt tàn độc đến vậy, mà Nguyên Cảnh Tùy lại có thể thản nhiên đứng nhìn suốt đêm không một cái chớp mắt.

Nàng và Tống Niên nghe xong đều không khỏi rùng mình, đưa mắt nhìn nhau, chỉ biết thở dài.

Giữa chốn xã hội phong kiến xa lạ này, nàng và Tống Niên chỉ có thể nương tựa vào nhau mà gắng gượng sống qua ngày.

Lẽ dĩ nhiên, Tống Niên có làm gì, nàng cũng sẽ cùng người khuê mật ấy đối mặt.

Tống Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng quả quyết.

“Đừng nói thêm gì nữa, chúng ta đào hôn thôi.”

Hôn kỳ được định vào nửa tháng sau, hai người vẫn còn kha khá thời gian để chuẩn bị ngân lượng, hành lý. Quan trọng hơn cả, vài ngày nữa chính là Tết Nguyên Tiêu, đêm ấy không có lệnh giới nghiêm, quả là thời cơ vàng để trốn thoát.

Tết Nguyên Tiêu thoáng chốc đã đến. Vị hôn phu tương lai quả nhiên hẹn Tống Niên ra bờ sông ngắm hoa đăng.

Cũng chỉ có dịp này, hai người mới được phép rời khỏi khuôn viên rộng lớn của phủ đệ.

Người trẩy hội Tết Nguyên Tiêu đông như nêm, nàng và Tống Niên liền nhân cơ hội tách khỏi đám nha hoàn, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, băng băng lao về phía cổng thành.

Còn chưa kịp ra khỏi cổng thành, phía sau lưng đã vang lên một giọng nam trầm ấm: “Phía trước có phải là Tống đại tiểu thư không.”

Chẳng mấy chốc, hai người đã nhìn thấy chủ nhân của giọng nói ấy.

Người đó rẽ đám đông, thong thả tiến về phía hai người.

“Tại hạ là Nguyên Cảnh Tùy.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com