Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 65



Bên này đợi đến khi Giang Thụ Hân dỗ dành Tứ Bảo xong, thì bên kia Trần Tiểu Lâm đã cầu thân thành công, chuẩn bị về nhà lo liệu hôn sự rồi.

Tốc độ này thật sự là Giang Thụ Hân không ngờ tới, cô còn định đi xem Trần Tiểu Lâm thao tác như thế nào, đem người ta dỗ dành đến đồng ý.

Hôm đó Trần Tiểu Lâm mặt mày hớn hở rời khỏi nhà họ Dư, Dư đại nương liền đoán được thái độ của Dư Tam Bảo, vì vậy bà cũng không nói nhiều, trực tiếp đồng ý chuyện hôn sự này. Dù sao Tam Bảo nhà bà cũng đã chịu khổ một lần rồi, huống chi Trần Tiểu Lâm còn là ân nhân cứu mạng của Tam Bảo; Dư đại nương sống đã hơn nửa đời người, trong mắt Trần Tiểu Lâm có Tam Bảo hay không, bà vẫn là nhìn ra được.

Dư đại nương đã đồng ý, những người khác trong nhà họ Dư tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì thêm.

Thế là hôn sự của Trần Tiểu Lâm và Dư Tam Bảo được ấn định vào ngày mùng 8 tháng 6, còn chưa đầy hai tháng nữa, Dư đại nương đích thân tìm người chọn ngày tốt, Trần Tiểu Lâm tự nhiên không có ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy có chút chậm.

Tứ Bảo hôm trước còn đang hờn dỗi với Giang Thụ Hân, hôm sau liền biết tin tỷ tỷ sắp xuất giá, cả người đều không ổn, suốt ngày nằng nặc đòi Giang Thụ Hân đưa về nhà mẹ đẻ, Giang Thụ Hân cũng chiều theo nàng, mỗi ngày đều chịu khó chịu khổ, đưa đi rồi lại đón về.

Cùng thời gian đó, việc làm ăn của Lý Sở cũng ngày càng phát đạt, bận đến không thở nổi, Giang Thụ Hân dứt khoát liền ở lại đó luôn, để Giang Thục Vân dẫn Tứ Bảo và Giang Thượng mấy người ở nhà.

Giang Thục Vân bản thân cũng bận, cây trồng ngoài đồng từng chút một lớn lên, ao sen cũng cần người đi quản lý, Tứ Bảo và Giang Thượng phần lớn thời gian đều được Dư đại nương chăm sóc ở nhà họ Dư. Trong mắt người trong thôn, hai nhà này hiện tại càng ngày càng giống một nhà hơn.

Giang Thụ Hân ở trên trấn, tuy rằng không tiếp tục bán cá nữa, nhưng sáng sớm cô vẫn ra khơi như thường, bắt một ít cá, tôm cua các loại hải sản mang đến quán, dùng để làm nguyên liệu. Thời gian còn lại thì theo Lý Sở học nấu ăn, giúp Lý Sở ở sau bếp xào nấu đến mệt bở hơi tai.

Trần Tiểu Lâm tuy rằng đang chuẩn bị cho hôn sự của mình, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ qua đây, ba người tụ tập lại ăn cơm nói chuyện.

Không phải hôm nay lại tụ tập lại ăn đó sao.

Giang Thụ Hân đã hai ngày không về nhà rồi, giờ phút này đang bưng đĩa chân gà trộn cay tự mình làm ngồi đối diện Trần Tiểu Lâm ăn rất ngon lành, còn Trần Tiểu Lâm thì cùng Lý Sở nâng chén đối ẩm.

"Cô còn chưa đến hai tháng nữa là đại hôn rồi, còn cả ngày chạy đến chỗ tôi làm gì, đến khoe khoang hả?" Lý Sở bưng chén rượu lẩm bẩm với Trần Tiểu Lâm, sắc mặt có chút đỏ, bị hơi rượu làm cho say rồi.

Trần Tiểu Lâm trên mặt treo nụ cười, chén rượu đưa lên môi khẽ nhấp một ngụm, không đổi sắc mặt nói: "Sao có thể chứ, chẳng phải là do tay nghề của cô quá tốt, khiến tôi lưu luyến không rời sao?"

"Thật không?" Lý Sở có chút say rồi, không quá tin tưởng.

"Thật mà." Trần Tiểu Lâm rất khẳng định gật đầu.

Giang Thụ Hân đơn giản không nỡ nhìn thẳng hai người này, liếc mắt một cái rồi lại tự mình gắp cơm vào miệng, chậm rãi nuốt xuống, còn khá thoải mái giơ chén trà lên uống một ngụm.

"Theo tôi thấy, nếu cô ngưỡng mộ thì chi bằng cùng nhau làm luôn."

"Hả?" 

Trần Tiểu Lâm và Lý Sở không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, trên mặt bày ra vẻ nghi hoặc rõ ràng, dường như đang hỏi cô là có ý gì.

Giang Thụ Hân cũng không úp mở, cằm hơi hếch lên, hướng về phía Trần Tiểu Lâm: "Ngày mùng 8 tháng 6 là ngày tốt, Trần Tiểu Lâm có thể đại hôn, vậy cô không thể đại hôn vào ngày này sao?"

"Hay là..." Nói đến đây, ánh mắt Giang Thụ Hân lạnh đi, đảo qua Lý Sở, ngữ khí lạnh lùng: "Cô đối với chị tôi chỉ là nói cho vui thôi sao?"

"Không không không!" Lý Sở không hiểu sao bị chụp cho một cái tội như vậy, vội vàng phủ nhận, đầu sắp lắc rớt rồi, tay cũng ra sức lắc, "Đâu thể như vậy chứ, tôi tuyệt đối là thật lòng!"

"Ha ha ha." Trần Tiểu Lâm không chút khách khí cười lớn, "Lão Tam nói không sai, không phải đều đã bày tỏ tâm ý rồi sao, dứt khoát nhân lúc ngày tốt chúng ta cùng nhau đón người cưới về nhà có phải tốt hơn không."

Giang Thụ Hân trong ba người này tuổi nhỏ nhất, Trần Tiểu Lâm thích gọi cô là Lão Tam, tuy rằng cô bản thân chỉ là một Lão Nhị.

Giang Thụ Hân cũng không để ý cô ta gọi thế nào, chỉ là khẽ gật đầu đối với lời nói của cô ấy biểu thị tán đồng.

"Sao tôi không nghĩ tới chứ!" Lý Sở bừng tỉnh đại ngộ vỗ đùi một cái, rượu đều tỉnh vài phần, "Vậy thì hai cô giúp tôi đi. Chuẩn bị một ít đồ cưới và những thứ khác. Tôi sẽ trả tiền tiệc."

Lý Sở hồi phục tinh thần lại sau đó đầu óc nhanh chóng hoạt động, tự mình bắt đầu an bài chuyện thành hôn của mình.

Trần Tiểu Lâm tự nhiên không có vấn đề, đem chuyện này đồng ý, lại nhìn về phía Giang Thụ Hân: "Tôi tìm một thợ thêu, đến lúc đó Lão Tam cô dẫn theo cô ấy đi lấy số đo của mấy cô nương kia, để may váy cưới cho họ."

Giang Thụ Hân gật đầu đồng ý, nhưng không nghĩ tới Trần Tiểu Lâm tốc độ nhanh đến không tưởng, buổi chiều liền đem người đến. Giang Thụ Hân cũng không hảo quá kéo dài, mang theo thợ thêu kia liền về thôn.

Về đến Giang gia không thấy người, Giang Thụ Hân mang theo thợ thêu kia lại đi Dư gia, Dư gia ngược lại là một đại gia đình, Giang Thục Vân mang theo Tứ Bảo cùng Giang Thượng đều ở đó, đang chuẩn bị cơm tối hay sao ấy, trong sân tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Người trong sân không nghĩ tới Giang Thụ Hân sẽ đột nhiên trở về, Tứ Bảo còn rất vui vẻ. Cổng vừa bị Giang Thụ Hân đẩy ra nàng giống như một con chó con chạy về phía Giang Thụ Hân, thiếu chút nữa đã muốn Giang Thụ Hân bế.

Nhìn thấy phía sau Giang Thụ Hân còn có một người chưa gặp qua, Tứ Bảo tò mò lại nghi hoặc nhìn chằm chằm thợ may kia.

Giang Thụ Hân liền nói thân phận của thợ may kia: "Vị này là thợ may Trần Tiểu Lâm mời đến, chuyên môn lấy số đo cho Tam tỷ tỷ để may váy cưới."

Nghe được lời này, trên mặt ôn hòa của Dư Tam Bảo hiện một vệt đỏ, dường như có chút ngượng ngùng.

Thợ may kia tuổi tác tương đương với Dư đại nương, có đôi mắt hiền từ, trên mặt treo nụ cười hòa ái; Dư đại nương vội vàng đứng dậy mời người vào ngồi, vốn dĩ bà còn tưởng rằng cần mình thay Tam Bảo may váy cưới, không nghĩ tới Trần Tiểu Lâm này còn chu đáo đến vậy.

Dư Tam Bảo cùng thợ may cùng nhau tiến vào phòng trong, Tứ Bảo có chút tò mò, cũng đi theo vào, Giang Thụ Hân liếc mắt nhìn Giang Thục Vân đang đứng ở ngoài cửa, bình tĩnh bước đến bên cạnh chị, nhẹ giọng nói: "Chị, chúng ta vào trong xem thử nhé?"

"Xem cái gì?" Giang Thục Vân khó hiểu hỏi cô.

"Ờ" Giang Thục Hân dừng lại, đầu óc nhanh chóng hoạt động: "Chẳng phải là sắp vào hè, cũng để thợ may kia lấy số đo, làm mấy bộ mùa hè?"

Nghe Giang Thụ Hân nói như vậy, Giang Thục Vân có chút nghi hoặc nhìn cô một cái, lại không nói nhiều, gật gật đầu cũng đi theo vào nhà.

Thợ may kia không nói nhiều, tay chân lanh lẹ, chỉ một lúc ghi nhớ số đo của Dư Tam Bảo, Giang Thụ Hân lại mượn cái cớ vừa rồi, bảo bà ấy lấy số đo Giang Thục Vân cùng Tứ Bảo một lượt; Tứ Bảo còn rất vui vẻ, cho rằng mình lại có đồ mới mặc.

Vì thợ may kia còn gấp trở về, Giang Thụ Hân cũng không tiện giữ lại, cơm tối cũng chưa ăn liền chuẩn bị đưa người về, điều này làm cho Tứ Bảo lập tức không vui, bĩu môi muốn cùng Giang Thụ Hân đi trấn.

Giang Thụ Hân không nỡ mang nàng đi lại vất vả, nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối, đánh xe ngựa liền đi mất, để lại Tứ Bảo trốn trong lòng Dư đại nương khóc.

Dư đại nương tuy rằng đau lòng con gái, nhưng cũng đau lòng Giang Thụ Hân, biết cô là người bận rộn, cũng hiểu cô đây là không muốn làm mệt Tứ Bảo, liền không nói gì nhiều, dỗ dành Tứ Bảo vài câu liền về phòng bếp làm cơm.

Nhạc phụ của Dư Đại Bảo dạo trước bị thương chân, vội vàng mang theo Lưu Tú Liên trở về; Dư Ngũ Nha bị Dư đại nương đưa đến trấn trên theo người học nghề, một tháng mới về nhà một chuyến, cả Dư gia chỉ còn lại Dư đại nương cùng Dư Tam Bảo mang theo một đứa bé mặt mũi khôi ngô tuấn tú Dư Tiểu Khánh.

Lúc này Dư Tiểu Khánh đang cùng bé sữa Giang Thượng chơi đến không biết trời trăng gì, Giang Thục Vân đi theo Dư  đại nương vào phòng bếp bận rộn, Tứ Bảo chỉ đành ủy khuất tìm Tam tỷ thân yêu của mình.

Dư Tam Bảo có chút buồn cười, nhưng vẫn kiên nhẫn nói lời tốt đẹp về Giang Thụ Hân, dỗ dành Tứ Bảo.

Bên kia Giang Thụ Hân đưa thợ may đưa đến chỗ Trần Tiểu Lâm, dẫn theo Trần Tiểu Lâm cùng nhau đi đến chỗ Lý Sở, mấy người lại tụ tập ăn một bữa cơm tối, thương lượng một ít chuyện thành thân, Trần Tiểu Lâm là một người hào phóng, phàm là chuyện có thể dùng tiền giải quyết, cô đều vung tay lên nhận hết.

Lý Sở thì cười đến híp cả mắt, không ngừng kêu bạn này kết giao không uổng.

Ngược lại Giang Thụ Hân có chút mất tập trung, một bữa cơm cũng không mở miệng nói mấy câu, đợi đến khi ăn xong, cùng hai người chào hỏi một tiếng sau liền đánh xe ngựa về nhà.

Cái dáng vẻ vội vàng kia khiến Trần Lý hai người thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Giang Thụ Hân không để ý những điều này,vội vã trời tối trước khi về đến nhà.

Vừa về đến nhà, liền nhìn thấy Giang Thục Vân bế Giang Thượng đã ngủ say, dắt Tứ Bảo buồn ngủ gà gật từ Dư gia trở về.

Giang Thục Vân không nghĩ tới cô sẽ trong đêm trở về, trong lòng còn có chút nghi hoặc. Sau đó chị nghĩ đến Tứ Bảo đang có tâm trạng không tốt trong bữa tối. Không nói nhiều, chị bỏ lại Tứ Bảo ở phía trước, bế đứa trẻ đi vào nhà trước.

Đi đi lại lại mấy chuyến liền Giang Thụ Hân có chút mệt, nhìn thấy Tứ Bảo mắt đỏ hoe đứng tại chỗ không nguyện ý tiến lên phía trước, lòng có chút chua xót, vội tiến lên ôm lấy người, thì thầm vào tai nàng bằng giọng nhẹ nhàng.

"Thực xin lỗi, chị đã trở lại."

"Hừ." Tứ Bảo được Giang Thụ Hân ôm, cảm xúc đã bình ổn hơn nhiều lúc này lại nhịn không được trào lên, nhưng cũng chỉ hừ một tiếng.

Giang Thụ Hân thương xót hôn lên mặt Tứ Bảo, dẫn người về phòng.

Tứ Bảo vốn dĩ là tức giận, nàng giận Giang Thụ Hân không mang mình đi cùng, cũng giận cô không giống như trước đây ở bên mình; nhưng thấy Giang Thụ Hân đã về nhà, lại không sinh nổi khí nữa, chỉ còn lại ủy khuất.

Giang Thụ Hân sao có không hiểu, khoảng thời gian này quả thật đã bỏ bê Tứ Bảo. Nhưng Tư Bảo dù có tức giận đến mức khóc thầm cũng không thèm làm ầm ĩ với cô, điều này khiến Giang Thụ Hân càng cảm thấy có lỗi.

Cùng Tứ Bảo tắm rửa xong, Giang Thụ Hân liền không thể chờ đợi được nữa mà đem người bế về trên giường. Tư Bảo quấn mình trong chiếc chăn mỏng, khuôn mặt ửng hồng. Nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng nàng không ngờ mình lại mệt mỏi đến thế.

Có lẽ là mấy ngày liền không có ăn thịt, Giang Thụ Hân không biết mệt mỏi ở trên người Tứ Bảo, thẳng đến ngoài phòng trời sắc dần sáng. Tư Bảo bị ân cần chăm sóc mới được Giang Thụ Hân buông ra, chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, Giang Thụ Hân cảm thấy sảng khoái, nhưng Tư Bảo vẫn còn ngủ say. Nàng thậm chí còn không để ý tới Giang Thụ Hân đang tắm rửa cho nàng. Khi nàng tỉnh lại trong trạng thái mơ màng thì đã là giữa trưa, Giang Thục Hân đã vào thị trấn.

Tứ Bảo không hề tức giận vì không nhìn thấy Giang Thụ Hân. Nàng mặc bộ quần áo mà Giang Thụ Hân đặt bên cạnh giường, chậm rãi chỉnh đốn lại phần eo, cảm thấy có chút không thoải mái. Sau khi uống xong món trứng sữa do Giang Thụ Hân hấp cho, nàng đi theo Giang Thục Vân đến nhà họ Dư.

Mà Giang Thụ Hân thì ở trấn trên giúp Lý Sở bận việc, hoặc là đi theo Trần Tiểu Lâm cùng nhau chuẩn bị đồ vật kết hôn của ba người, nhưng vô luận bận đến khuya, cô đều sẽ trở về bầu bạn  với Tứ Bảo, nguyên nhân không gì khác, đêm đó Tứ Bảo ở dưới thân cô khóc kêu cô ít bầu bạn cùng nàng đích dáng vẻ quá xót xa.

May mà thời gian thường thường đều là trôi qua nhanh, ở trước ngày đại hôn ba ngày, Giang Thụ Hân cùng Lý Sở tạm thời ngừng kinh doanh quán nhỏ, mấy người đến nhà Trần Tiểu Lâm thương lượng cái gì.

Váy cưới ở trước ngày đại hôn hai ngày Giang Thụ Hân mới đưa qua đi, chiếu theo dáng người làm tự nhiên sẽ không có không thích hợp, nhưng là Giang Thụ Hân chỉ vừa vặn đem của Dư Tam Bảo đưa đến nhà họ Dư.

Mà ở mùng 7 tháng 6 cũng chính là trước ngày đại hôn một ngày, Giang Thụ Hân thuê một bà mai, và nói các bà nhất định phải đến ngày hôm sau mới xuất hiện. Sau đó, lại đem Tứ Bảo cùng Giang Thục Vân đưa đến nhà họ Dư để ngủ qua đêm, chính mình mượn cớ muốn đi Trần Tiểu Lâm bên kia giúp bận trốn đi.

Vào ngày đại hôn, Tứ Bảo và Giang Thục Vân bị bà mai lôi ra khỏi chăn từ sáng sớm với vẻ mặt bối rối, cùng Dư Tam Bảo được trang điểm, cùng nhau thay áo cưới, lúc này mới hiểu ra những chuyện sắp xảy ra.

Dư đại nương ôm Giang Thượng, dắt Dư Tiểu Khánh, nhìn ba cô dâu tương lai trong phòng nở nụ cười; tuy rằng Tứ Bảo và Giang Thục Vân không biết chuyện này, nhưng bà thì biết, bởi vì Giang Thụ Hân trước đó đã nói cho bà biết rồi, chỉ là bảo bà giữ bí mật thôi.

Dư Đại Bảo và Lưu Tú Liên cũng trở về, Dư Ngũ Nha cũng có mặt, tất cả đều mặc y phục mới tinh, trông rất vui vẻ.

Mà bên ngoài những người hàng xóm xung quanh đã rộn ràng náo nhiệt, Giang Thụ Hân dẫn Trần Tiểu Lâm và Lý Sở, mấy người cưỡi ngựa cao đầu, mặc hỉ bào đỏ thẫm, phía sau đi theo một đám người nghênh đón dâu bỏ tiền ra thuê, gõ chiêng gõ trống thật là náo nhiệt.

Đợi đến khi đến nhà họ Dư, đại viện nhà họ Dư đã chật kín người, những người dân trong thôn trước đây ít qua lại với nhà họ Dư giờ phút này đều vây quanh, tuy rằng chuyện nữ tử kết hôn với nhau trong thời đại này đã là chuyện phổ biến, nhưng ở cái thôn nhỏ này thì có một trận lớn như vậy vẫn là lần đầu thấy.

Dư đại nương trong lòng nở hoa, cũng không so đo chuyện cũ, chỉ cần người ta chịu đến thì bà đều tươi cười nghênh đón.

Ba vị tân lang đến đón dâu người nào người nấy đều lớn lên xinh đẹp, khiến cho những vị khách đến ghen tị không thôi, nhưng ít có người nói lời chê bai, dù sao Giang Thụ Hân bọn họ vẫn là không dám trêu chọc; hơn nữa đây là ngày đại hôn, cho dù không biết điều đến mấy cũng phải cân nhắc.

Giang Thụ Hân và Lý Sở cùng Trần Tiểu Lâm ba người dưới sự dẫn dắt của bà mai tiến vào sân, trên mặt ba người đều tràn ngập nụ cười; mà ba vị tân nương trong nhà cũng đều lo lắng chờ đợi.

Dư đại nương ngồi ở giữa nhà, trong lòng vô cùng kích động, bởi vì bà là trưởng bối duy nhất còn sống của ba cặp tân nhân này, cho nên ba cặp tân nhân đều bái đường ở nhà họ Dư, đây là ý của Giang Thụ Hân và Trần Tiểu Lâm cùng Lý Sở ba người đã thương lượng với Dư đại nương.

Ba vị tân nương được bà mai dắt từ trong nhà dắt ra, đưa đến tay ba người đứng ở ngoài nhà, lần lượt đi đến tiền đường hành lễ bái đường; Giang Thụ Hân đứng ở cuối cùng, tự nhiên cũng là người cuối cùng tiến vào đường.

Giang Thụ Hân đứng ở trước sân, nhìn bà mai dắt Tứ Bảo mặc áo cưới từng bước đi đến trước mặt mình, vành mắt có chút nóng lên, nhịn không được mở miệng: "Ngoan lắm."

Tứ Bảo đứng ở đầu kia trên đầu đội khăn trùm đầu, nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng giây tiếp theo vừa mở miệng đã khiến Giang Thụ Hân lòng chợt thắt lại.

"Giang Nhị..."

Giọng nói rõ ràng đã mang theo tiếng khóc nói rõ sự bối rối và sợ hãi hiện tại của Tứ Bảo.

Giang Thụ Hân cũng không quan tâm nhiều như vậy, sợi dây tơ đỏ trong tay bị cô thu lại, trực tiếp vươn tay dắt Tứ Bảo đến trước mặt mình, "Không khóc, hôm nay phải vui vẻ lên, có chị ở đây."

Nói xong dắt Tứ Bảo đến trước mặt Dư đại nương, Dư đại nương thấy hai người nắm tay nhau, trong lòng hiểu rõ, bà biết tính Tứ Bảo, sợ là lại lén lút trốn ở dưới khăn trùm đầu mà rơi nước mắt rồi.

Ba cặp tân nhân lần lượt làm lễ tiết bái đường.

Sau đó tân nương đều được kiệu đưa đến nhà họ Giang, Giang Thụ Hân cũng mang theo Trần Lý hai người cùng nhau đi nhà họ Giang, Dư đại nương và Lưu Tú Liên thì mang theo Giang Thượng và Lý Niệm mấy đứa trẻ này cũng đi nhà họ Giang, để lại Dư Đại Bảo một mình chiêu đãi khách khứa ở nhà.

Bên kia nhà họ Giang cũng vô cùng náo nhiệt, trấn trên đến không ít người, những vị khách quen thường xuyên ghé thăm quán cơm, có bạn bè làm ăn qua lại của Trần Tiểu Lâm, còn có Ngô Huy vẫn luôn làm việc ở quán cơm mang theo con trai và con dâu đều cùng nhau qua đây.

Về phần vì sao đều đến nhà họ Giang, là Trần Tiểu Lâm đề nghị, dù sao nơi ở của ba người đều không giống nhau, tụ tập ở cùng nhau sẽ càng thêm náo nhiệt, thế là liền nhân lúc Giang Thụ Hân đưa Tứ Bảo và Giang Thục Vân đến nhà họ Dư đêm đó để trang trí nhà cửa qua đêm, khiến cho căn nhà trông rất náo nhiệt.

Ba vị tân nương mỗi người được đưa về phòng, Giang Thụ Hân không uống được rượu, liền bưng chén trà đi theo sau Lý Sở và Trần Tiểu Lâm tùy ý đối phó qua chuyện.

Ba người bị bà mai giày vò cả ngày, đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng, Giang Thụ Hân lén trốn đi, xuống bếp xào vài món, làm chút đồ ăn, lần lượt bưng vào phòng hai người chị, những việc tiếp theo không đến lượt cô quản nữa; cuối cùng cô tự đắc bưng cơm vào phòng mình.

Tứ Bảo ngoan ngoãn vẫn đội khăn trùm đầu, ngồi yên bất động bên giường, đây là Dư đại nương dặn, nàng luôn nghe lời.

Nhấc chiếc cân buộc dây đỏ và mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng hồng của Tứ Bảo hiện ra, bên má lại còn vương vết lệ chưa khô.

Giang Thụ Hân cúi xuống hôn nàng, cười nói: "Cấm khóc, lên giường rồi khóc tiếp."

Dù sao đêm còn dài, có thừa thời gian mà khóc.

Tác giả có lời muốn nói:

Đến đây là thật sự hết rồi, cảm ơn các tiểu thiên sứ đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua, hẹn gặp lại mọi người ở cuốn sau nha!

( Lời của Editor: 

Chào các bạn, chúc mọi người một ngày tốt lành nha! Tới đây thì mình cũng đã edit kết thúc bộ truyện này rồi. Mình cảm ơn các bạn đã đồng hành từ ngày đầu mình edit đến khi kết thúc, mỗi lượt đọc/ bình luận hay bình chọn của các bạn điều là niềm vui nhỏ giúp mình giải tỏa căng thẳng sau một ngày làm việc mệt mỏi. 

Tôi rất vui vì những điều đó, nó giúp tôi vui vẻ mỗi ngày. Vì vậy mọi người có một tác phẩm nào hay mà chưa được edit có thể giới thiệu với mình để tham khảo với nhé!

Bye bye!!!! Hẹn gặp lại vào một tác phẩm edit khác nhe (^-^)

!!!!)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com