Bất chấp ánh mắt oán trách của Giang Thụ Hân, Lý Sở vẫn mặt dày ở lại nhà họ Giang gần một tháng trời mới chịu về tiếp quản quán cơm nhỏ của gia đình.
Nói là về hẳn thì cũng không đúng lắm, chỉ là số lần đến nhà họ Giang không còn thường xuyên như trước nữa thôi.
Điều này khiến Giang Thụ Hân, người được ăn chực cả tháng trời, vừa vui mừng vừa có chút tiếc nuối.
Tuy rằng cô không ưa gì việc Lý Sở suốt ngày dính lấy chị mình, nhưng phải thừa nhận rằng tay nghề của người này không tệ, nấu ăn rất ngon; tục ngữ có câu "Phù sa không chảy ruộng ngoài", chị cô thu nhận người này cũng không thiệt.
Giang Thục Vân nào biết cô em mình đang nghĩ gì, mỗi ngày đều dẫn Tứ Bảo và Giang Thượng ra đồng chơi đùa vui vẻ, rau trồng ngoài đồng cũng bắt đầu lớn lên từ từ.
Tứ Bảo suốt ngày theo Giang Thục Vân chạy ngoài đồng, vốn dĩ khuôn mặt trắng trẻo non nớt giờ đây phơi nắng cả ngày, lúc nào cũng đỏ ửng, Giang Thụ Hân mỗi ngày đều cằn nhằn như bà cụ non, bảo nàng đội nón vào kẻo bị cháy nắng.
Buổi tối còn mượn cớ kiểm tra xem mặt có bị đen đi không, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ Bảo lên hôn tới tấp, thường hôn tới hôn lui lại hôn sang chỗ khác, khiến Tứ Bảo vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không làm gì được cô.
Lý Sở xem như đã thành công "ôm được mỹ nhân về", còn bên Trần Tiểu Lâm thì vẫn chưa có tiến triển gì, từ sau ngày rời khỏi nhà họ Dư hôm đó thì không thấy bóng dáng đâu nữa, không biết đang bận rộn với chuyện gì.
Ngay lúc Giang Thụ Hân tưởng rằng Trần Tiểu Lâm đã "bốc hơi khỏi thế gian" thì cô lại chạm mặt người này ở đầu thôn.
Giang Thụ Hân cũng vừa từ trấn trên trở về, trên tay còn cầm bát canh chua giải nhiệt mà Tứ Bảo đòi uống nhưng uống không hết, nhìn Trần Tiểu Lâm đang thong thả đánh xe ngựa từ trấn trên về, thần sắc tự nhiên.
"Lâu rồi không gặp."
Trần Tiểu Lâm cười nhìn Tứ Bảo đang ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, rồi lại nhìn bát canh chua trên tay Giang Thụ Hân, "Lâu ngày không gặp, Giang Nhị lại càng chu đáo hơn rồi."
Giang Thụ Hân không để bụng, trước mặt Trần Tiểu Lâm tự nhiên múc một muỗng canh đút cho Tứ Bảo, "Nàng thích."
Trần Tiểu Lâm thấy vậy thì ngẩn người ra một chút rồi không nói gì thêm, cười cười rồi không nán lại lâu, vẫy tay chào tạm biệt rồi đánh xe về phía nhà họ Dư.
Giang Thụ Hân thấy cô ta đi rồi thì vội vàng uống cạn bát canh chua còn thừa của Tứ Bảo, cũng đánh xe đi theo Trần Tiểu Lâm về phía nhà họ Dư, cô muốn xem lần này Trần Tiểu Lâm định làm gì.
Tứ Bảo không biết cô lại định làm gì, thấy xe đi qua nhà mình mà không vào thì có chút sốt ruột: "Dừng lại đi mà."
Vừa nói vừa định với tay kéo Giang Thụ Hân, trông có vẻ vô cùng sốt sắng. Giang Thụ Hân đành phải dừng xe lại, quay đầu nhìn thì ra là đến trước cửa nhà mình rồi, "Sao vậy, lát nữa về có được không?"
Tứ Bảo không chịu, vội vàng muốn nhảy xuống xe, Giang Thụ Hân hết cách, sợ nàng bị ngã nên đành phải xuống xe bế người xuống. Tứ Bảo được bế xuống cũng không chịu rời khỏi người Giang Thụ Hân, nhịn nãy giờ, nàng túm lấy cổ áo Giang Thụ Hân rồi ra lệnh: "Nhà xí, nhà xí!"
Giang Thụ Hân bị nàng túm lấy, nghe thấy tiếng kêu này thì cũng hiểu ra, chân dài bước nhanh, bế người chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Giang Thục Vân đang phơi quần áo trong sân bị hai người làm cho giật mình, chạy theo sau hai người mà gọi: "Giang Nhị, em chạy chậm thôi, coi chừng ngã Tứ Bảo!"
Đợi đến khi Tứ Bảo từ nhà xí ra, mặt đã đỏ bừng vì tức giận, Giang Thụ Hân giả vờ như không thấy, dẫn con bé đi rửa tay, tiện thể lau mặt cho sạch.
"Lần sau chúng ta không uống nhiều canh chua như vậy nữa."
Tứ Bảo trừng mắt nhìn cô: "Hừ, tại chị hết!"
Tuy rằng nói là đã uống không ít canh chua, nhưng nếu về thẳng từ trấn thì đã không xảy ra chuyện này rồi, vốn dĩ từ trấn về thôn đã có một đoạn đường dài như vậy, tốn không ít thời gian, đằng này Giang Thụ Hân vừa vào thôn lại chạm mặt Trần Tiểu Lâm, hai người nói chuyện lâu như vậy còn chưa tính, Giang Thụ Hân còn đòi đi theo nữa, thành ra, suýt chút nữa đã hại Tứ Bảo tè ra quần. Càng nghĩ càng thấy tức.
Giang Thụ Hân chỉ đành nhận mệnh dỗ dành Tứ Bảo trước, còn chuyện bên Trần Tiểu Lâm thì chỉ có thể đợi lát nữa đi xem sao.
Bên kia, Trần Tiểu Lâm đánh xe ngựa không nhanh không chậm đến trước cổng nhà họ Dư, không giống như lần trước lén lút vụng trộm, Trần Tiểu Lâm nghênh ngang đi vào từ cổng chính.
Dư đại nương vừa từ ngoài đồng về, đang cùng Dư Tiểu Khánh ở trong sân cho gà ăn, thấy Trần Tiểu Lâm đột nhiên xông vào thì cũng ngây người ra, đây là tình huống gì vậy?
"Cô Trần?"
Dư đại nương từ sau khi đưa Tam Bảo về nhà thì chưa gặp lại Trần Tiểu Lâm, tính ra cũng đã hơn hai tháng rồi, nhưng may là khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tiểu Lâm vẫn còn dễ nhớ, đến nỗi Dư đại nương vẫn còn nhớ cô ta họ Trần.
Trần Tiểu Lâm sau khi nhìn thấy Dư đại nương thì có một thoáng căng thẳng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, lễ phép gọi một tiếng với Dư đại nương, ánh mắt lại không ngừng liếc về phía trong nhà.
Dư đại nương theo ánh mắt của cô nhìn theo, đoán được ý định của cô, nhưng không có biểu hiện gì thêm, chỉ hỏi cô: "Không biết hôm nay cô Trần đến đây là có chuyện gì?"
Giọng điệu không có nhiều dao động, nhưng Trần Tiểu Lâm cảm thấy có chút bất an, cô thu hồi ánh mắt đang nhìn vào trong nhà, đặt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Dư đại nương, ôn hòa cười cười.
"Hôm nay con đến, là muốn cầu thân."
Cô buông một câu nói rồi quay người đi ra ngoài.
Dư đại nương vô cùng khó hiểu, nghe thấy hai chữ "cầu thân" thì có chút choáng váng, chân lại không tự chủ được đi theo cô ta muốn ra ngoài sân; nhưng Trần Tiểu Lâm đã đi rồi quay lại, trên tay còn bưng một cái hộp gỗ không nhỏ. Thấy Dư đại nương nhìn chằm chằm mình, dứt khoát đưa hộp gỗ đến trước mặt Dư đại nương; ngón tay thon dài đặt trên hộp, ra vẻ muốn mở ra.
Trong nhà, Dư Tam Bảo lúc này đang cầm chậu gỗ ra đổ nước, thấy mẹ mình và Trần Tiểu Lâm đã lâu không gặp đang đứng đối diện nhau, Trần Tiểu Lâm trên tay còn bưng một cái hộp, bên dưới còn có Dư Tiểu Khánh đang ngửa cổ lên nhìn, không khỏi lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Sao em lại đến nữa rồi?"
"Em..."
"Lại?"
Trần Tiểu Lâm há miệng mới thốt ra được một chữ, Dư đại nương đối diện đã vô cùng kinh ngạc nắm bắt được trọng điểm, cái gì mà "lại đến"?
"Chẳng lẽ cô còn lén lút đến đây sau lưng tôi?"
"Ờ..." Lần này Trần Tiểu Lâm bị hỏi trúng, lưỡi có chút thắt lại, không biết nên trả lời thế nào, "Con trước đây, quả thật, ừm, là..."
"Đã đến một lần."
Dư Tam Bảo thật sự không nhìn nổi nữa, trực tiếp thay cô ta trả lời; điều này khiến Trần Tiểu Lâm có chút xấu hổ, nhưng lại không thể phản bác, ngược lại còn may mắn là Dư Tam Bảo không nói ra chuyện cô ta trèo tường.
Dư đại nương nhìn vẻ mặt căng thẳng toát mồ hôi của cô ta, có chút nhịn không được cười, bà đáng sợ đến vậy sao? Vừa không ăn thịt người vừa không đánh người, sao còn căng thẳng đến mức nói lắp hơn cả Tứ Bảo nữa vậy,
"Cô không cần căng thẳng như vậy, có gì thì ngồi xuống nói đi, hay là uống tách trà?"
Trần Tiểu Lâm vì không giỏi nói chuyện, cuối cùng vẫn là cùng Dư Tam Bảo vào nhà ngồi xuống.
Dư đại nương ngồi ở vị trí trên cùng, Dư Tiểu Khánh được Dư đại nương để trong lòng ngồi cùng, Dư Tam Bảo ngồi bên tay trái của bà, còn Trần Tiểu Lâm thì ngồi đối diện Dư Tam Bảo, bên tay phải của Dư đại nương.
Dư Đại Bảo và Lưu Tú Liên vẫn còn đang bận rộn ngoài đồng chưa về kịp.
"Cô nói cô muốn cầu thân, lời này là sao?" Dư đại nương ngồi trên ghế ung dung nhìn Trần Tiểu Lâm, trong lòng thì đã có tính toán, dù sao trong nhà này người chưa kết hôn cũng chỉ có Dư Tam Bảo thôi.
"À đúng." Dư đại nương vừa hỏi đến chuyện này, Trần Tiểu Lâm lúc này mới như sực nhớ ra điều gì, lập tức đưa cái hộp gỗ đang bưng trong tay đến trước mặt Dư đại nương, "Hôm nay con đến đây cầu thân, chính là muốn cầu cưới Tam Bảo."
"Trong này đựng tất cả gia sản của con,bao gồm giấy tờ nhà đất cùng với một ít ngân phiếu." Vừa nói Trần Tiểu Lâm vừa mở cái hộp ra, lộ ra bên trong những tờ giấy nhẹ bẫng nhưng lại vô cùng có giá trị, "Những thứ này coi như là sính lễ cầu thân của con"
Dư đại nương bị cái dáng vẻ hào phóng của cô làm cho choáng váng, từ trước đến nay chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, vội vàng đậy cái hộp đầy ắp ngân phiếu và lẫn lộn bên trong các loại giấy tờ.
Trần Tiểu Lâm bị hành động này của bà làm cho sợ đến mức không dám động đậy, có chút luống cuống nhìn Dư Tam Bảo, Dư Tam Bảo bản thân cũng có chút sửng sốt, cô biết Trần Tiểu Lâm này chính là một kẻ ngốc, dù thế nào cũng không ngờ cô ta lại làm ra chuyện này.
"Cô không nghĩ rằng có tiền, tôi sẽ cam tâm tình nguyện gả con gái cho cô chứ?" Dư đại nương thả lỏng, mặt không biểu cảm nhìn Trần Tiểu Lâm.
Trần Tiểu Lâm nghe bà hỏi vậy, vội vàng lắc đầu: "Không phải đâu ạ, con thật lòng muốn cưới cô ấy, tuyệt đối không muốn dùng tiền để ép buộc đại nương, tiền bạc đối với con mà nói chỉ là vật ngoài thân, chỉ là một vật con dùng để cầu cưới Tam Bảo thêm phần đẹp đẽ thôi ạ; đại nương phải tin con, con đối với Tam Bảo là thật lòng, từ năm đó gặp được cô ấy con đã bị cô ấy hấp dẫn rồi, con..."
"Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi" Dư đại nương đối mặt với cái dáng vẻ một khi đã bày tỏ đầy chân thành không ngừng được của Trần Tiểu Lâm thì có chút không chống đỡ nổi, vội vàng lên tiếng ngăn cô.
Bị ngắt lời, Trần Tiểu Lâm có chút ngây ngô gãi gãi đầu, nhìn Dư Tam Bảo đối diện, lại phát hiện mặt cô ấy có chút đỏ, lúc này mới hồi phục tinh thần lại mình vừa nói những lời gì. Máu của cô dồn lên đầu và mặt cô đỏ bừng!
Dư Tam Bảo là hoàn toàn không ngờ Trần Tiểu Lâm lại dám nói ra những lời này. Cô bối rối và sửng sốt trong giây lát. Cô không quan tâm đến việc Dư đại nương vẫn còn ở bên cạnh mình mà trừng mắt nhìn Trần Tiểu Lâm với vẻ xấu hổ và tức giận.
Dư đại nương khá lo lắng. bà đã chứng kiến rất nhiều chuyện tình giữa những người phụ nữ. Trước kia còn có Tư Bảo và Giang Nhị, bây giờ Tam Bảo của bà lại được một cô gái giàu có và xinh đẹp như vậy cầu hôn. Làm sao bà có thể từ chối được?
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"Hả?" Trần Tiểu Lâm sửng sốt trước câu hỏi đột ngột của Dư đại nương về tuổi của mình, sau đó nhanh chóng trả lời: "Hai mươi ba."
Dư đại nương nghe vậy nhíu mày, chậc, còn nhỏ hơn Tam Bảo nhà mình một tuổi nữa chứ, như vậy có chăm sóc tốt cho người ta được không? Lại đánh giá Trần Tiểu Lâm từ trên xuống dưới một lượt, tướng mạo thì không tệ, so với Giang Nhị nhà Tứ Bảo cũng xem như có chút tương đồng, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một người biết chăm sóc người khác.
Không khí nhất thời lâm vào tĩnh lặng, Trần Tiểu Lâm cũng đoán không ra tâm tư của dì Dư, không dám mở miệng.
"Chuyện hôn sự của con, tự con quyết định." Cuối cùng Dư đại nương nói với Dư Tam Bảo một câu như vậy, cái hộp gỗ đặt trên bàn cũng không động tới, ôm Dư Tiểu Khánh liền đi ra ngoài.
Ý tại ngôn ngoại chính là sẽ không can thiệp vào chuyện này, toàn quyền để Dư Tam Bảo tự mình làm chủ.
Trần Tiểu Lâm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại khẩn trương nhìn về phía Dư Tam Bảo vẫn luôn chưa từng mở miệng, "Những lời em vừa nói đều là thật lòng."
Dư Tam Bảo thấy cô ấy thiếu điều giơ tay lên thề, hơi suy nghĩ một chút, hỏi: "Thật lòng yêu tôi?"
"Đúng đúng đúng." Giống như một chú chó nhỏ nghe lời, Trần Tiểu Lâm gật đầu lia lịa, sợ Dư Tam Bảo không tin.
Nhân lúc Trần Tiểu Lâm gật đầu, Dư Tam Bảo đột nhiên giơ tay vặn tai cô ấy, đầu ngón tay dùng sức, "Vậy lần trước sao không nói?"
Lần trước? Trần Tiểu Lâm nhịn đau, thuận thế cúi thấp người xuống, cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại.
"Lần trước là do em hồ đồ, em chỉ nghĩ cho nỗi nhớ nhung nhất thời của mình, chị, em sai rồi."
Trần Tiểu Lâm quả thật nhỏ hơn Tam Bảo một tuổi, nhưng lại rất ít khi gọi cô là chị, không cần thiết thì không bao giờ gọi, hiện tại đoán chừng là đau thật rồi, dù sao Dư Tam Bảo cũng không hề nương tay.
"Thì ra là vậy, vậy sính lễ để lại, em đi đi."
"A?" Trần Tiểu Lâm không hiểu ra sao xoa xoa vành tai bị véo đỏ, không hiểu lắm những gì mình vừa nghe thấy, "Chị không muốn gả cho em sao?"
"Không muốn gả thì tôi để em để sính lễ lại làm gì?" Dư Tam Bảo lần đầu tiên cảm thấy Trần Tiểu Lâm không chỉ ngốc, còn có chút ngu ngốc, tức giận quát cô ấy một câu.
Lúc này Trần Tiểu Lâm mới hiểu ra, trên khuôn mặt ngây ngốc chậm rãi nở một nụ cười, "Em hiểu rồi em hiểu rồi, em đi ngay đây."
Nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, để lại Dư Tam Bảo vẻ mặt kinh ngạc ngồi tại chỗ.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Trần Tiểu Lâm lại xoay người trở lại, giống như nghĩ đến điều gì đó, đi đến trước mặt Dư Tam Bảo, vẻ mặt có chút kỳ quặc.
"?" Dư Tam Bảo nghi hoặc.
"Chị có thể cho em ôm một cái được không? Em đã rất lâu rồi không uống rượu, trên người không có mùi đâu." Trần Tiểu Lâm ngữ khí trầm thấp, mang theo một chút ủy khuất khó nhận ra, vẻ mặt vô cùng mong chờ.
Tai Dư Tam Bảo đỏ lên hết lần này đến lần khác, cắn cắn môi, nhắm mắt lại liền ôm Trần Tiểu Lâm vào lòng; rõ ràng mang một bộ dáng thiên kim tiểu thư lạnh lùng cao ngạo, nhưng hết lần này đến lần khác lại làm ra vẻ mặt ủy khuất như vậy, ai nhìn mà không mê cho được?
Được như ý nguyện, Trần Tiểu Lâm vùi mặt vào hõm vai Dư Tam Bảo lặng lẽ cong môi, có chút vô ý dùng môi cọ qua làn da trắng nõn nơi cổ cô ấy, khiến cho người trong lòng có chút run rẩy, sau đó liền dừng lại mà rời ra.
"Em đi trước đây, lần sau gặp mặt chính là ngày đại hôn rồi, chị phải chuẩn bị thật tốt đó!"
Tác giả có lời muốn nói:
Chắc là còn một chương phiên ngoại nữa, ha ha ha.
(Lời Editor: Phiên ngoại không thấy bóng dáng ở đâu)