Công Lược Anh Trai Hắc Hóa

Chương 5:



Chương 5:

 

Tôi càng nghĩ càng rối, chẳng muốn quay về phòng, thế là đi thẳng lên sân thượng tầng hai.

 

Tôi nằm dài trên ghế, mắt nhìn ánh nước xanh lam lấp lánh dưới hồ bơi, tâm trạng buồn như bánh bao xẹp.

 

“Giờ thì hay rồi, khỏi cần thăm dò nữa.”

 

“Ba người họ… đều không bình thường!”

 

“Xem ra phải làm cả ba thật rồi.”

 

Hệ thống: “Woahhh~ Kịch tính ghê đó nha~”

 

Tôi lặng lẽ… trợn mắt trắng.

 

Một cái hệ thống mà nhiều chuyện đến mức này, liệu có còn là hệ thống hợp lệ không vậy?!

 

Vì cái vụ “nụ hôn lúc mất điện” đó mà tôi mấy hôm nay ngủ không ngon.

 

So với căn phòng tối om như hũ nút hôm đó, tôi còn thấy cái sân thượng này an toàn hơn nhiều.

 

Làn nước phản chiếu ánh nắng nhấp nháy khiến tôi bắt đầu thấy mơ màng, nửa nằm nửa ngả, điều chỉnh một tư thế thật thoải mái, rồi khép mắt lại nghỉ ngơi.

 

Tôi cũng không nghĩ mình sẽ ngủ được thật.

 

Nhưng thực tế chứng minh: tuyệt đối đừng coi thường mấy phút nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Nắng chiếu vào mí mắt nóng ran, khiến giấc ngủ rất khó yên, có chút khó chịu.

 

Tôi khẽ cau mày, lúc ý thức vẫn mơ mơ màng màng thì… ánh nắng đột nhiên biến mất.

 

Cơn buồn ngủ trào đến, tôi chìm hẳn vào giấc ngủ.

 

Không biết đã thiếp đi bao lâu, m.ô.n.g lung giữa tỉnh và mê, tôi cảm thấy trán mình như bị đè xuống, một cảm giác áp lực mơ hồ khiến tôi nhíu mày.

 

Ý thức bắt đầu tỉnh táo lại.

 

Ngay sau đó, tôi bỗng cảm nhận được hơi thở ai đó rất gần, gần sát mặt tôi!

 

Tim tôi khựng lại một nhịp, tôi bừng tỉnh trong hoảng loạn, tay còn nhanh hơn não, tóm gọn cổ tay đối phương trong phản xạ, siết chặt như kẹp sắt.

 

Mở mắt ra…

 

Nhìn thấy rõ khuôn mặt trước mặt… tôi c.h.ế.t lặng.

 

Là anh ấy?!

 

“Làm gì đấy?”

 

Mộc Hàn Dã khẽ nhíu mày, giọng trầm lạnh, mang theo chút khó hiểu.

 

Anh ấy hơi động cổ tay, dễ dàng gỡ khỏi tay tôi.

 

Cái dáng vẻ điềm nhiên như không ấy, làm tôi… đơ luôn tại chỗ.

 

“A… em, em ngủ quên hả. Mà anh… anh làm gì thế?”

 

Trán tôi lại bị ấn nhẹ một cái.

 

Bàn tay ấm áp của Mộc Hàn Dã đặt lên da tôi, cảm giác như có một loại phong ấn khiến tôi chẳng thể động đậy.

 

Anh ấy hơi cau mày, dùng tay áp trán tôi lại như đang suy nghĩ gì đó.

 

“Chỉ gõ nhẹ thôi, sao đỏ lên dữ vậy?”

 

Giọng nói của anh có một chút… dịu dàng khó lường, làm tôi hơi sững sờ.

 

Vậy nên... anh chỉ muốn xem trán tôi có bị đau không vì lần trước bị anh gõ à?

 

Tôi chịu rồi.

 

Chỉ trong vòng hai ba ngày, tôi đã gần như bị dọa phát sinh PTSD ngay trong chính nhà mình.

 

[PTSD là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Post-Traumatic Stress Disorder, dịch sang tiếng Việt là Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.]

 

Chắc sắc mặt tôi trông tệ thật.

 

Mộc Hàn Dã thấy tôi không nói gì, vẻ mặt càng thêm căng thẳng:

 

“Còn đau không?”

 

Anh ấy chỉ hơn tôi một tuổi, nhưng vì suốt ngày gắn liền với xe đua, lại chẳng thích giao tiếp, tính cách lạnh lùng ít nói, nên giữa tôi với anh vốn không thân lắm.

 

Mỗi lần có động chạm nào thân mật kiểu này, tôi lại thấy lúng túng lạ kỳ.

 

Lần này cũng vậy.

 

Tôi vội vàng hoàn hồn, thu vai lại, né khỏi tay anh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Không sao đâu… chỉ đỏ thôi, không đau mấy.”

 

Bàn tay Mộc Hàn Dã dừng giữa không trung một chút.

 

Sau đó anh thu tay về.

 

Ngay khoảnh khắc đó ánh nắng lại chiếu lên mắt tôi.

 

Tôi mới nhận ra, hóa ra ban nãy không phải mặt trời biến mất, mà là... bị anh che mất.

 

Tôi ngây người nhìn gương mặt nghiêng đẹp trai của anh.

 

Không thể phủ nhận Mộc Hàn Dã đẹp trai thật sự, da trắng mịn, ngũ quan tinh tế, càng nhìn càng dễ đắm chìm.

 

Tự dưng tim tôi đập nhanh hơn, mặt cũng nóng ran.

 

Xin hỏi ai mà chống lại được kiểu lãng mạn tinh tế này chứ?!

 

Nhất là tôi còn ế từ trong bụng mẹ đến giờ nữa chứ!

 

Mộc Hàn Dã không rời đi, mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.

 

Trông anh có hơi lúng túng, rồi…

 

“Em thích gì?”

 

“Hả?”

 

Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc, mà anh lại lập tức quay mặt đi, gãi mũi, trông cực kỳ lúng túng.

 

“Em thích gì, anh đều mua cho.”

 



 

Khoan đã, tôi hiểu đúng không đấy?

 

Là anh đang dỗ tôi sao?

 

Nhưng mà… sao dỗ vụng về dữ vậy trời?!

 

Nhìn chằm chằm vào vành tai đang ửng đỏ của Mộc Hàn Dã, tôi bỗng động tâm.

 

Chẳng lẽ… là anh thật?

 

Thử khiêu khích xem sao.

 

Nếu đúng là anh ấy, thì tôi phải tìm cách “bẻ” lại.

 

“Em muốn Anh ba chỉ làm anh trai của riêng em, anh cho được không?”

 

Câu này cực kỳ bá đạo và ích kỷ.

 

Tôi không tin, anh ấy còn nhịn được!

 

Vậy mà… Mộc Hàn Dã gật đầu ngay lập tức, không hề do dự:

 

“Được. Chỉ cần em muốn.”

 



 

Trong đầu tôi, hệ thống như hít phải một ngụm khí lạnh.

 

“Tổ cha nó chứ…”

 

“Đây là phát điên đến mức không cần cả em ruột luôn à?!”

 

“Ký chủ à, nếu Anh ba mà chưa hắc hóa…”

 

“Tôi úp mặt ăn… phân luôn!”

 

Cứu mạng!!!

 

Tôi thật sự có sức quyến rũ đến mức này luôn hả?

 

Đủ sức cưa đổ anhtrai này, khiến anh ấy đá luôn cả vai trò làm “anh” ruột luôn à?!

 

Cái level điên này… thật sự quá khủng bố.

 

Tôi hoảng thật sự, não còn chưa kịp xử lý thì miệng đã không biết phải nói gì.

 

Lúng túng quá, tôi tiện tay chộp lấy quả chuối trên đĩa trái cây bên cạnh, giả bộ… gọi điện thoại.

 

“Anh ba, em nghe điện thoại một lát nhé.”

 

“Alo? Dạ được rồi, em đến ngay!”

 

Tôi chuồn thẳng không quay đầu lại.

 

Và tôi đâu hay, ngay sau khi tôi rời đi, Anh hai xuất hiện từ phía cửa bên kia.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com