Công Lược Anh Trai Hắc Hóa
Chương 4:
Hệ thống thần long thấy đầu không thấy đuôi, toàn thân vô dụng chỉ còn mỗi cái miệng, lúc này lại giả bộ vừa “ngủ” tỉnh dậy.
Tôi vừa c.h.ế.t về mặt xã hội xong, cậu mới tỉnh lại làm cái gì?
Sao tôi thấy cậu không chỉ muốn điều tra, mà là hóng hớt cho vui thì đúng hơn?
“Nếu CPU của cậu không cháy, thì ít ra cũng phải tra được nguyên nhân hắc hóa chứ…”
“Giờ đến mức này là tại ai hả?”
Nói đi nói lại thì cũng phải công nhận hệ thống này nói đúng.
Phản ứng của Anh hai quá kỳ lạ.
Hay là… tạm thời xác định mục tiêu công lược là Anh hai trước?
Nói thì dễ, nhưng để sửa lại cốt truyện thì khó hơn tôi nghĩ.
Một là anh ấy thích tôi, đồng thời lại ghét Mộc Lê.
Tôi phải tìm được lý do cho sự biến đổi đó.
Hai là tôi có thể chơi chiêu “tự hủy hình tượng” để mọi người ghét tôi, ép anh trai hắc hóa từ bỏ.
Nhưng nhỡ mà quá tay, chưa kéo lại được ai thì đã bị cả nhà đuổi đi trước rồi.
Công lược chưa tới đâu, thì đã bị người ta đuổi đi mất lại khổ!
“A!!”
Trán tôi đột nhiên bị gõ một cái đau điếng, kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Tôi đau đến phát khóc, ôm trán rít lên với Mộc Hàn Dã:
“Đau quá đó!”
Anh ba vốn đã là kiểu người ngông nghênh, chỉ cần nhíu mày, nâng mắt một chút là toát lên nét bất cần.
Lúc này anh ấy nhìn tôi, đôi mắt sâu như đáy vực, khiến tôi ngẩn người một chút.
“Đừng có nghĩ bậy nữa.”
“Sau này em có chuyện gì thì hỏi thẳng.”
“Không ai có thể đuổi em đi cả.”
Chết rồi.
Anh ba hình như cũng… không bình thường nốt.
Mộc Lê xinh đẹp đúng chuẩn nữ chính: váy trắng tóc dài, vóc dáng thướt tha, khí chất dịu dàng và kiên cường.
Mà mấy năm qua, tôi và hệ thống đã âm thầm “bảo kê” cho cô ấy, gỡ sạch mọi yếu tố đẩy cô hắc hóa.
Tôi dọn đường, xây dựng một thế giới ngập tràn ấm áp và yêu thương cho cô ấy.
Ánh mắt Mộc Lê trong veo, hiền lành, thậm chí còn có chút ánh sáng long lanh ngây thơ.
“San San, lại đây. Đây là Mộc Lê con gái ruột của ba mẹ.”
Mẹ nuôi dù vẫn dịu dàng với tôi, nhưng giọng lại cố ý nhấn mạnh mấy chữ “con gái ruột”.
Tôi giả vờ như để ý, cười gượng rồi nhàn nhạt gật đầu chào Mộc Lê:
“Chào cậu, tôi là Mộc San San.”
Lúc này, ba người anh trai cũng đã vào phòng khách, lặng lẽ đứng một bên, không ai lên tiếng cũng không tỏ ra thân thiện.
Cha mẹ nuôi nhíu mày, không vui:
“Em gái về mà các con cũng không biết ra đón?”
Ba anh trai lúc này mới gật đầu, gọi một tiếng “em gái”.
Mộc Lê cũng gọi lại “anh” ba lần, nhưng cô ấy vốn thuần khiết, không giỏi giấu cảm xúc.
Ánh mắt đã bắt đầu mang theo chút buồn rầu rất rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ nuôi lập tức ôm lấy cô ấy, dịu giọng an ủi:
“Giờ mấy đưa còn chưa quen thân, sau này sẽ tốt thôi.”
Nói rồi, mẹ bỗng quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười như có như không:
“Phải rồi San San, con cũng hai mươi hai rồi, đến giờ vẫn chưa có bạn trai nữa.”
“Ba mẹ có chọn cho con vài đối tượng tốt, lúc nào rảnh thì đi xem mắt thử nhé?”
Nói xong, chẳng thèm đợi tôi trả lời, cũng chẳng quan tâm ba anh trai có phản ứng gì.
Mẹ thẳng tay rút từ túi ra năm sáu tấm ảnh, bày ra đầy bàn thao tác cực kỳ gọn lẹ.
Ba anh trai… mặt càng lúc càng đen.
Còn tôi thì trố mắt, toàn thân căng cứng.
Cốt truyện tới rồi!
Tôi hít một hơi, chuẩn bị đổi sắc mặt và nổ tung ngay tại chỗ, thì…
Một giọng nói trầm trầm chen vào từ bên cạnh:
“Mẹ, chuyện này hơi gấp rồi đấy. Nửa đêm mười một giờ còn ngồi xem ảnh, để mai hãy xem không được à?”
Mặt Anh cả trầm hẳn, giọng lạnh nhạt như đang nói chuyện làm ăn:
“Mẹ, chuyện này… không phải đã từng bàn rồi sao?”
Ánh mắt Anh hai thì dịu lại, nhìn tôi một lúc rồi mới nói:
“Ba mẹ vất vả đón Mộc Lê về, hay là lên nghỉ ngơi trước đã.”
“Chuyện xem mắt… tính sau cũng được mà.”
Mẹ nuôi lập tức thay đổi sắc mặt, giọng cao vút:
“Phải nói ngay bây giờ!”
“San San cũng tới tuổi rồi, ba mẹ giới thiệu đối tượng cho nó cũng là chuyện bình thường!”
“Em gái ruột trở về thì chẳng thấy mấy đứa mừng, còn em gái nuôi đi xem mắt mấy đứa lại làm ầm lên?”
“Mấy đứa không sợ Mộc Lê buồn à?!”
Đúng vậy đó!
Trong nguyên tác chẳng phải mấy anh ai cũng thái độ tốt với Mộc Lê sao?
Con gái tôi săn sóc từ nhỏ ngoan ngoãn xinh đẹp thế kia, sao lại không ai vui vẻ chào đón?
Không sợ con bé của tôi buồn à?!
Tức c.h.ế.t tôi mất!
Trong lòng tôi giận đến mức muốn đập bàn, nhưng ngoài miệng thì lại vờ hờn dỗi, phối hợp diễn sâu:
“Mẹ, mẹ không sợ con buồn à? Cậu ấy mới vừa về mà mẹ đã muốn đuổi con đi?”
“Cùng là con gái, tại sao chỉ có con phải đi xem mắt? Mộc Lê thì không?”
“Mẹ thật là thiên vị quá rồi!”
Nói xong, tôi tức giận lườm Mộc Lê một cái, rồi quay lưng giậm chân lên lầu.
Vẻ ấm ức rất "người thường", nhưng cũng vừa đủ chảnh choẹ và đanh đá.
Diễn tới mức chính mình cũng thấy hài lòng luôn.
Vừa đi được mấy bước, sau lưng vang lên giọng trầm thấp từ tính, không cho phép phản bác của Anh cả:
“Mẹ, nếu đây là người mẹ chọn kỹ lưỡng, thì phải công bằng một chút.”
“Mộc Lê cũng lớn rồi, để em ấy cũng đi xem mắt luôn đi.”
Tôi suýt trượt chân, lập tức quay đầu nhìn về phòng khách.
Ba người anh vẫn là ba người đó nhưng tôi cảm giác… họ không còn là họ nữa rồi.
Rõ ràng không đúng với cốt truyện!?????
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com