Công Chúa Nằm Vùng Trở Thành Quý Phụ Nuôi Heo

Chương 5



Đoạn đường vốn chỉ cần một lúc là đến, cỗ xe này lại vòng quanh gần như cả thành Trường An mới đưa ta về đến nhà.

 

Những chuyện có dính líu đến thích khách đều vô cùng điên cuồng.

 

Thích khách đưa ta về đến tận cửa, hắn đứng ở ngưỡng cửa: “Tại sao ta đã g.i.ế.c Trương Thị Lang rồi, mà ngươi vẫn không vui?”

 

Ta ngẩn ra một lúc: “Đợi ngươi đến tuổi như ta, ngươi sẽ hiểu.”

 

……

 

Thích khách rời đi.

 

Ta trở về phòng, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

 

Ta nhìn gương đồng, thấy vành mắt mình hơi đỏ, còn hơi sưng.

 

Thế nhưng lớp phấn ta dùng, hộp phấn má ta mua với giá năm mươi lượng bạc vẫn chưa trôi.

 

Giỏi thật.

 

Quả đúng là tiền nào của nấy.

 

Sau khi rửa mặt chải đầu, ta kéo thân thể mệt mỏi nằm lên giường.

 

Tại sao ta lại không vui?

 

Nói bừa thôi, ta vui c.h.ế.t đi được.

 

Ngay cả phấn mật giá năm mươi lượng một hộp ta còn mua nổi.

 

Nhà ở căn đại trạch phía Bắc kinh thành.

 

Ta chính là đại hộ nuôi heo số một kinh thành, Vương Bưu.

 

Ta vui lắm.

 

Một tên thích khách nho nhỏ hiểu cái khỉ gì.

 

Ta dần chìm vào giấc ngủ mơ màng, trong mộng có một trăm tên thích khách mắt hồ ly đang gảy đàn.

 

……

 

Không có cơn ác mộng nào đáng sợ hơn thế.

 

Có, có chứ.

 

Đêm hôm sau, ta mộng thấy năm trăm tên thích khách gảy đàn.

 

Đêm thứ ba, ta mộng thấy tám trăm tên thích khách gảy đàn.

 

Đến đêm thứ tư, ta không ngủ nữa.

 

08

 

Ba ngày liền mộng thấy ác mộng, lại thức trắng đêm, đến nỗi cả lớp phấn đắt đỏ nhất cũng không thể che được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt ta.

 

Phu nhân Tể tướng lo lắng nhìn ta: “Bưu nhi, ngươi đây là… thức đêm mổ heo đấy à?”

 

Ta cười khì khì: “Không phải, ta thức đêm đọc thoại bản.”

 

Phu nhân Tể tướng trách yêu: “Sao ngươi lại giống ngươi gái ta thế, chẳng làm được việc nghiêm túc gì cả.”

 

Ta mỉm cười, phu nhân Tể tướng cũng không truy hỏi nữa, chỉ thở dài nói: “Thuế má càng lúc càng nặng, tướng công nhà ta ngày nào cũng thở dài, nói là sắp có chiến tranh rồi.”

 

?!

 

Ta giật nảy mình, vội hỏi: “Đánh ở đâu ạ?”

 

“Dường như là nước Ô Kê, nghe tướng công nhà ta nói, mấy năm nay nước Ô Kê cống nạp không đủ, Thánh thượng trách tội bọn họ có lòng phản nghịch.”

 

Nước Ô Kê và nước Hạ giống nhau, đều là nước chư hầu của Đại Lương, chỉ khác ở chỗ nước Hạ nằm sâu trong nội địa, còn nước Ô Kê tiếp giáp biển.

 

Ta thở phào một hơi, may mà không phải nước Hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng mà, môi hở răng lạnh, thuế má mỗi năm một tăng, số lượng vật phẩm cống nạp cũng càng lúc càng nhiều.

 

Nước Hạ có khi nào một ngày nào đó cũng không đủ cống phẩm chăng?

 

Thấy ta nhíu mày, phu nhân Tể tướng liền trêu chọc: “Bưu nhi quả là có tâm, vẫn còn lo nghĩ chuyện thiên hạ. Lo cho bản thân mình đi, thương thuế cũng tăng rồi đấy.”

 

Ta gật đầu: “Vâng, sống chẳng dễ dàng gì nữa.”

 

Giờ đây thu nhập của ta có một nửa phải nộp cho Đại Lương, may mà nhà còn có của ăn của để, nuôi heo lại là nghề có thể phát triển lâu dài, vẫn có thể cầm cự.

 

Về đến nhà, ta ngồi nhìn cái cây trong sân.

 

Dưới gốc cây kia là số vàng ta tích cóp được mấy năm qua.

 

Một khi tình hình bất ổn, Đại Lương khởi binh đánh nước Hạ, ta sẽ mang theo số vàng này chạy, trở về nước Hạ, đón mẫu phi của ta, trốn đến Đại Tống.

 

Nghe nói nơi ấy đất đai màu mỡ, cuộc sống yên bình.

 

Đang ngồi dưới gốc cây xuất thần, thích khách lại đến.

 

Ta chẳng buồn ngẩng đầu: “Dạo này không có việc gì làm, ngươi tưới hoa trong sân giùm ta nhé, cảm ơn.”

 

"……Cái cây này ta trồng từ đó đến giờ cô tưới được mấy lần?"

 

Ta ngẩng đầu: “Hoa này là ngươi trồng à?”

 

Hôm nay thích khách không mang mặt nạ, cũng không mặc dạ hành y kia, mà khoác lên mình bộ cẩm y màu huyền, toát lên vẻ cao quý, trông chẳng khác gì một vương gia nhàn tản.

 

Nhướng mày: “Ngoài ta ra còn có thể là ai.”

 

Ta nhìn về phía mấy khóm hoa hơi rũ rượi bên trong hàng rào, đó là loài hoa chỉ có ở nước Hạ, cúc Vân Vụ.

 

Là loài hoa mà ta từng thích nhất.

 

Không biết từ lúc nào hoa đã được trồng ở đó, đến khi ta nhận ra, thì cũng đã quen với sự tồn tại của nó.

 

Khí hậu ở Đại Lương không thích hợp để loài hoa này sinh trưởng, lúc ta mới phát hiện ra, còn từng cẩn thận chăm sóc một thời gian.

 

Đáng tiếc vẫn là không sống nổi.

 

Nhưng mỗi lần hoa c.h.ế.t đi một đợt, hôm sau lại mọc lên một đợt mới.

 

Ban đầu ta còn thấy kỳ quái, về sau cũng nghĩ thông rồi.

 

Có thể trồng hoa trong sân của ta, thì còn có thể là người xấu được sao.

 

Ta nhìn thích khách, mím môi: “Hoa này ta cũng từng tưới, cũng từng chăm, nhưng không sống nổi.”

 

Thích khách đã cầm bình tưới hoa, nước trong bình rơi lên cánh hoa, ánh mặt trời xuyên qua làn sương nước, chiếu ra ánh cầu vồng rực rỡ.

 

“Nuôi không sống thì thôi sao?”

 

“Chứ chẳng lẽ còn sao nữa?”

 

“Cô chăm thử xem, không chừng sống được lâu hơn một chút.”

 

“Nhưng cuối cùng vẫn là sẽ chết.”

 

“Chết rồi ta lại thay đợt mới cho cô, cứ xem như nó chưa từng chết.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Thích khách nói lời này với giọng điệu nhẹ bẫng, như thể chẳng phải chuyện gì to tát, thế nhưng từ nước Hạ đến Đại Lương đường xá xa xôi cách trở.

 

Hắn lấy những đóa hoa này từ đâu ra?

 

Ta nhìn hắn, giọng chắc nịch: “Ta biết rồi, ngươi là thợ trồng hoa.”

 

“…Ta không phải thợ trồng hoa, ta là thích khách.”

 

“Ngươi là thợ trồng hoa.”

 

“…Được rồi, ta là thợ trồng hoa.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com