Công Chúa Nằm Vùng Trở Thành Quý Phụ Nuôi Heo

Chương 4



Ta cười gượng: “Ha ha…… Thích khách đại ca, huynh thật biết đùa.”

 

Ta dò xét hỏi: “Đại ca, huynh lại nhận nhầm người rồi, phải chăng?”

 

Hắn cười khẽ một tiếng, móc ra một con d.a.o găm lấp lánh hàn quang: “Cô thật sự coi ta là kẻ ngốc sao?”

 

……

 

Nụ cười của ta lập tức biến mất, nhắm mắt giơ tay đầu hàng: “Đại ca tha mạng!”

 

Ta đâu có coi ngươi là ngốc, ta chỉ cho rằng ngươi mắt kém thôi.

 

Ta nhắm mắt lại, đối phương thật lâu không động tĩnh, ta len lén mở một mắt, phát hiện hắn đang ngồi ngay trước mặt ta, ung dung thong dong nhìn ta.

 

“Ngươi không g.i.ế.c ta?”

 

“Khi nào ta nói muốn g.i.ế.c cô?”

 

Ta liếc nhìn con d.a.o găm: “Vậy cái này……?”

 

“Ồ, dọa cô một chút thôi.”

 

……

 

Điên rồi.

 

Ta không dám nói thêm lời nào, sợ rằng sát thần này đột nhiên rút d.a.o rạch cổ ta.

 

Ta cẩn cẩn dực dực ngồi trên ghế, dáng ngồi ngay ngắn, giống hệt một con chim cút.

 

“Nơi này có gì hay chứ?”

 

Thích khách vừa chơi d.a.o vừa hỏi một câu hờ hững.

 

Câu hỏi này có ẩn ý gì, ta nghĩ nghĩ rồi đáp thật: “Công tử nơi đây diện mạo thanh tú……”

 

Tay hắn đang xoay d.a.o khựng lại: “Chậc.”

 

Ta lập tức ngậm miệng.

 

“Thanh tú?”

 

Ta chớp mắt, không biết nên đáp lời hay không.

 

“Ta cũng rất đẹp mà.”

 

?

 

Thích khách vừa nói, vừa kéo khăn đen che mặt xuống.

 

Gương mặt này tuấn tú tuyệt luân, tinh xảo như được chạm khắc.

 

Đôi mắt hồ ly vốn đã yêu mị, nay thấy trọn cả gương mặt, mới phát hiện không phải là đôi mắt làm nên gương mặt, mà là gương mặt tôn lên đôi mắt.

 

“Sao, bị nét đẹp của ta dọa đến mức cứng họng rồi?”

 

……

 

Cũng đúng là đẹp, chỉ là mọc thêm cái miệng.

 

Nhưng ta vẫn dựa vào bản năng của một kẻ lăn lộn lâu năm trong giới phú bà, dựa vào ký ức cơ bắp, tận tâm tận lực tán tụng:

 

“Thích khách đại ca, dung nhan của ngươi quả thực kinh diễm nhân gian, trời phú thần ban, đệ nhất tài tử của Nam Phong quán cũng không bằng ngươi một phần.”

 

Ta quan sát thần sắc của thích khách, thấy ánh mắt hắn hơi cong lên, khóe miệng cũng khẽ nhếch.

 

Chắc là khen trúng rồi.

 

“Còn gì nữa?”

 

Còn nữa?

 

Ta lập tức mở miệng: “Ngươi đứng ở đó tựa như một bức họa biết thở, trong mắt ngươi như cất giữ cả đại dương, chỉ cần hàng mi khẽ chớp là có thể dậy lên sóng xanh một ngày nắng, ngươi……”

 

Thích khách khẽ ho một tiếng, cắt lời ta: “Không phải, ta là hỏi cái Nam Phong quán này, còn chỗ nào hay?”

 

"À à, nơi này……” Ta nghĩ ngợi một chút: “Công tử nơi đây gảy đàn rất hay.”

 

“Gảy đàn?”

 

Ta gật đầu.

 

“Cái đó có gì khó?”

 

Ánh mắt thích khách dừng trên cây đàn trong phòng.

 

Ta vội đứng dậy kéo ghế sau đàn ra: “Mời.”

 

Thích khách ngồi xuống, ta lại kéo một cái ghế nhỏ, ngồi ngay ngắn đối diện hắn.

 

Thích khách xắn tay áo lên, những ngón tay thon dài đặt lên dây đàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Khoảnh khắc ấy, ta đã chuẩn bị sẵn tám trăm chữ nịnh hót.

 

Dây đàn bị gảy.

 

……

 

Tám trăm lời nịnh hót tiêu tan.

 

Trong lòng ta chỉ còn lại một chữ.

 

Chết.

 

Ta nói thật.

 

Tiếng g.i.ế.c heo của ta khi xưa cũng chỉ đến tầm này.

 

Cây đàn này mà có thể phát ra thứ âm thanh đó ư?

 

Âm thanh lệch nhịp, quái dị từ đầu ngón tay thích khách phát ra, khiến tai ta đã bắt đầu ù.

 

Thà g.i.ế.c ta còn hơn, má nó.

 

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên, thích khách cuối cùng cũng dừng lại.

 

Tiểu nhị thò đầu vào từ khe cửa: “Xin chào, vị khách phòng bên nhờ ta chuyển lời, g.i.ế.c heo thì đừng g.i.ế.c trong phòng.”

 

Thích khách mím môi khẽ nói: “Cút.”

 

“Dạ được.”

 

Tiểu nhị lui ra, thích khách lại đặt ngón tay lên dây đàn.

 

Ta òa khóc luôn.

 

Mấy hàng lệ chảy dài từ khóe mắt ta.

 

Thích khách ngẩn ra: “Cô khóc gì?”

 

Ta: “Ta muốn về nhà.”

 

Ta xoa xoa đôi tai đau nhức, từ sụt sịt chuyển sang khóc lớn.

 

Năm xưa một mình giữ túp lều tranh nuôi heo, ta cũng chưa từng khóc.

 

Cuộc sống này thật sự quá má nó là gian nan rồi.

 

Vừa phải nuôi heo, vừa phải truyền tin, lại ngày ngày nghe mấy bà phú quý than khổ, giờ còn phải nghe một thích khách có thể g.i.ế.c ta bất cứ lúc nào gảy đàn.

 

Tất cả sụp đổ chỉ trong một khắc sau khi ta cập kê.

 

Thích khách vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt ta, hiếm thấy tay chân luống cuống, vụng về dùng tay áo lau nước mắt cho ta.

 

Tay áo bị nước mắt làm ướt đẫm, hắn dứt khoát đưa tay lau, đầu ngón tay ấm áp có vết chai sần ma sát lên làn da dưới mắt, có hơi đau.

 

Một lúc sau, ta khóc mệt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cầu xin ngươi, hay là ngươi cứ đ.â.m c.h.ế.t ta đi.”

 

“Không.”

 

Vậy thì ta yên tâm rồi.

 

Ta là Vương Bưu, tự Kiên Cường.

 

Ta kéo vạt áo của thích khách lau nước mắt, lại lau thêm mũi, khàn giọng nói: “Vậy ngươi cũng đừng đàn nữa, đưa ta về nhà đi.”

 

“Ừ, được.”

 

Xin ngươi đấy, tiểu soái, từ nay về sau đừng đàn nữa, được không.

 

07

 

Ra khỏi Nam Phong quán, thích khách dẫn ta lên một cỗ xe ngựa.

 

Không biết từ đâu có xe, thôi thì mặc kệ.

 

Thích khách ngồi bên cạnh ta, luôn liếc trộm, như sợ ta lại òa khóc như khi nãy.

 

Ta không muốn để ý đến hắn.

 

Xe ngựa lắc lư một hồi lâu mà vẫn chưa đến nơi.

 

Nam Phong quán rõ ràng cách nhà ta rất gần mà.

 

Ta vén rèm xe ngựa, nhìn ra con đường bên ngoài.

 

Ta quay sang nhìn thích khách: “Chúng ta đi ngược đường rồi phải không?”

 

Thích khách đảo mắt: “Thật sao?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

…… Thôi mặc kệ, tùy hắn vậy.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com