Có trách ta mãi chưa từng nói rõ thân phận của mình.
Có trách ta mùi m.á.u trên người quá nặng.
Nàng không trách.
Nàng nói nàng muốn về nhà.
Được, tuy có chút không nỡ.
"Hoàng huynh, ta muốn cưới một người."
"Đợi ta… ừm? Cưới đi."
"Huynh không hỏi là ai sao?"
Hoàng huynh từ đống tấu chương cao như núi trên bàn rút ra một phong tấu mới tinh viền vàng.
"Ngươi mau nói đi, ta còn cả đống việc."
"Ta xin cưới trưởng công chúa của Hạ quốc, Thẩm Như Hoa."
"Ta còn muốn tự mình đến Hạ quốc rước nàng về."
"Ta còn muốn ở lại Hạ quốc một thời gian, có lẽ sẽ lâu."
"Ta còn muốn……"
"Được được được, đều tùy ngươi, viết xong thì đưa sang Hạ quốc đi."
Hoàng huynh ném phong tấu cho ta, phong tấu nhẹ tênh nằm trong tay lại như nặng ngàn cân.
Tim ta đập như trống dồn.
Yêu một người như nuôi một đóa hoa.
Mà nàng là sự tồn tại còn tươi đẹp hơn cả hoa.
Phiên ngoại 2
Ta đã gả cho người trong lòng, nhưng hiện giờ ta rất giận.
Lục Tri Tiêu ngồi trước mặt ta, không dám thở mạnh.
Ta khoanh tay, sắc mặt lạnh lùng.
"Sai ở đâu?"
Lục Tri Tiêu nuốt nước bọt:"Ta không nên chưa hỏi qua ý nàng đã tự ý viết hôn thư."
Ta giáng mạnh một quyền vào vai hắn:"Chàng có biết ta lúc nhìn thấy là tâm trạng gì không! Biết lúc biết phải đi hòa thân, ta và mẫu phi đã khóc đến c.h.ế.t đi sống lại không!"
Lục Tri Tiêu ngẩn người, nhìn ta, môi khẽ run:"……Nói vậy, nàng không muốn thành thân với ta?"
?
Ta nói vậy lúc nào.
Trong mắt hắn buồn bã sắp tràn ra, ta vội vàng ngắt lời.
"Khoan đã, chủ yếu là, ta đâu biết chàng là Thất vương gia, ta làm sao biết người ta phải gả là chàng."
Lục Tri Tiêu đờ người:"Trên đó không phải viết tên ta rồi sao?"
……
"Chàng chưa bao giờ nói tên mình cho ta biết."
……
"……Vậy sao? Nàng cũng chưa từng hỏi mà?"
……
Hình như đúng vậy thật.
Không khí lập tức trở nên kỳ quái mà trầm mặc.
Lục Tri Tiêu mím môi, đôi mắt hồ ly chớp chớp:"Vậy nàng nguyện ý gả cho ta không?"
Ta hừ khẽ cười:"Giờ hỏi ta còn có ích gì?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hắn lại ghé sát đến:"Ta đây chẳng phải sợ nàng không đồng ý sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhướng mày, hỏi ngược lại:"Vậy nếu ta thật sự không đồng ý thì sao?"
"Ta không tin."
Ta đẩy hắn ra:"Đừng có mà cợt nhả với ta, giờ, bắt đầu khai thật, thân phận của chàng, những chuyện chàng đã giấu ta, nói ra!"
Lục Tri Tiêu ánh mắt cụp xuống:"Chúng ta thật sự phải nói mấy chuyện đó trong đêm đẹp thế này sao?"
"Hừ, không nói, thì đêm nay chàng ra ngoài ngủ đi."
Lục Tri Tiêu chịu thua, khai hết, không giấu giếm.
Nói suốt hai canh giờ vẫn chưa xong.
Nữ nhi hồng uống hết ba vò lớn.
Cuối cùng chúng ta ôm lấy nhau.
“Công chúa, bao năm qua nàng thật khổ rồi.”
“Hu hu hu ta cũng đâu ngờ bị phái đến Đại Lương lại là do chiêu trò của hoàng huynh chàng, hu hu hu hu.”
“Ai mà ngờ lại sai nàng đi làm mật thám chứ.”
“Đừng nói nữa hu hu hu, uống đi.”
Dưới ánh nến, mắt Lục Tri Tiêu đỏ ửng vì rượu, hắn lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta.
“Vậy nàng bằng lòng gả cho ta không?”
“Chuyện này liên quan gì đến chuyện chúng ta vừa nói đâu?”
“Nàng bằng lòng không?”
“Bằng lòng, bằng lòng! Đừng hỏi nữa!”
“Được, vậy chúng ta nên làm chính sự thôi.”
?
Bị bế ngang người lên, ta hoảng hốt ôm chặt lấy cổ Lục Tri Tiêu: “Làm gì vậy? Trời sắp sáng rồi đó.”
“Đêm động phòng hoa chúc, nàng nói xem làm gì?”
“Không phải, chàng không mệt à! Chàng mắt kém thì hay là đi tìm cái kính trước đi?”
“Không cần.”
……
Sau khi ở lại Hạ quốc đủ lâu, ta và Lục Tri Tiêu trở về Đại Lương.
Lại tổ chức một buổi hôn yến long trọng tại Đại Lương.
Mời rất nhiều người quen, ví dụ như phu nhân Tể tướng.
Nhưng giờ không thể gọi là phu nhân Tể tướng nữa, lão Tể tướng đã được tân đế sắp xếp cho một chức nhàn hạ trong triều.
Vị Tướng quân trước kia không chịu nhận chiêu an của triều đình, đã đi làm một gã đồ tể.
Phu nhân Tể tướng vẫn thích gọi ta là Bưu Nhi, phu nhân Tướng quân vẫn hào sảng như xưa.
Cuộc sống chẳng khác gì trước kia, chỉ là thuế khóa nhẹ đi, các vị phu nhân rảnh rỗi hơn, có nhiều chuyện để tám nhảm hơn.
À đúng rồi, viện của ta được khôi phục như cũ, trong hàng rào hoa vẫn nở rộ.
Cái hố lớn trước đây giờ chôn đầy vàng ròng, trên ghế xích đu nằm một con mèo đang ngủ ngon lành.
Lục Tri Tiêu ngồi xổm trong sân, chăm chú chăm hoa trồng cỏ, trên mặt còn vương bùn đất.
Thấy ta bước ra, hắn ngẩng đầu lên: “Nương tử đi đâu vậy?”
Ta cầm xấp giấy trong tay: “Bản ‘Về nuôi heo, những điều ngươi chưa biết’ đã viết xong, ta đem gửi cho thư phòng, tiện thể đi giám sát bốn trại nuôi heo của ta luôn.”
“Không hổ là ‘Thánh thủ nuôi heo’.”
Đây là danh hiệu mới mà tân đế ban cho ta.
Rất lâu rất lâu sau này, trong kinh thành vẫn lưu truyền truyền thuyết về Vương Bưu nói chuyện nuôi heo.