Công Chúa Nằm Vùng Trở Thành Quý Phụ Nuôi Heo
Hoàng cung Đại Lương không dễ vào, ta nhờ vào bản lĩnh của mình trà trộn vào một tổ chức tình báo ngầm, làm thích khách.
Ở đây nghe ngóng tin tức rất thuận tiện.
Ta tìm thấy nàng rồi.
Sống trong một túp lều tranh, trong sân còn có hai con heo.
Thảm thương vô cùng.
Ta thử để một ít bạc trước cửa nhà nàng.
Trời đánh thật, nàng nhặt được tiền liền giao cho nha môn.
Thế thì không được rồi, ta làm sao mới có thể quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt nàng đây?
Ta còn chưa nghĩ xong phải nói gì, thì đã xuất hiện trước mặt nàng rồi.
"Ừm…… hình như không phải cô, ta nhận nhầm người rồi."
Vụng về quá, ngốc nghếch quá.
Nhưng lại có vẻ rất thú vị.
Ta cách dăm ba ngày lại đến chọc nàng một lần, nàng lúc đầu còn có chút sợ hãi.
Về sau đã có thể rất tự nhiên mà sai sử ta.
Như thế thật tốt.
Nàng thật sự rất kiên cường.
Cũng… rất có thiên phú.
Nếu cho ta một con heo, ta chỉ biết làm đồ tể.
Nhưng nàng lại có thể khiến heo sinh heo, rồi lại sinh heo, rồi lại sinh heo.
Sinh ra ba cái trại nuôi heo.
Cuộc sống khá hơn rồi, nhưng trông nàng vẫn nhàn nhạt.
Bộ dạng như chẳng còn hứng thú với thứ gì, lăn lộn giữa trại heo và một đám phụ nhân.
Lại còn truyền tin cho Hạ quốc.
Lo toan lắm thay, một con bồ câu nhỏ bay ra khỏi kinh thành sẽ bị tám trăm người chặn.
Hay để ta làm đi.
Ta vẫn trồng hoa, trồng cỏ, trồng cây trong sân nhà nàng.
Hy vọng có thể thêm chút sinh khí.
Nhưng hình như chẳng có ích gì.
Cho đến khi ta mang về một lô giống cúc Vân Vụ.
Nàng ngồi bên cửa sổ, đuôi mắt quét qua, cuối cùng cũng hiện lên nụ cười thật tâm thật ý.
Tốt thật.
Cúc Vân Vụ ở đây sống chẳng được lâu.
Khi những đóa hoa đó héo úa, nàng cũng lại u ám thêm vài phần.
Đừng buồn, ta lại trồng thêm một lứa nữa là được rồi.
Ta đến Lương quốc làm hoa công, sẽ không có ai đến quấy rầy ta cả.
Hạ quốc sai nàng đi ám sát Trương thị lang.
Tốt thật đấy.
Hạ quốc quả thật chẳng xem nàng là trưởng công chúa.
Mà là xem như một con rùa trong giếng ước.
Nàng thì thông minh, lại nghĩ ra việc tìm đến ta.
Đúng rồi, thế mới đúng.
Chuyện này để ta làm, nhất định xử lý đẹp đẽ.
Trương thị lang c.h.ế.t rồi, nhưng nàng cũng không lấy gì làm vui vẻ.
Chỉ có điều khi nàng đến Nam Phong quán lại có vẻ rất cao hứng.
?
Ta không vui.
Chỗ đó có cái gì hay ho?
"Đẹp à?"
"Ta cũng đẹp mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Biết đánh đàn à?"
Cơ hội của ta tới rồi.
Ở Tống quốc, mỗi lần ta gảy đàn đều khiến hoàng huynh và mẫu phi bật cười.
Cười đi nào, công chúa điện hạ.
……
Nàng khóc rồi.
Khóc rất thương tâm.
……
Cũng được thôi, còn hơn là nén trong lòng.
Muốn đến gần nàng, muốn ở bên nàng lâu thêm một chút, muốn nàng vui vẻ.
Muốn đến phát điên.
Đi ngang qua chợ, thấy một nam tử mua cho nữ tử bên cạnh một cái móc nhỏ ở sạp hàng, gọi là gì mà "võng bắt mộng".
Nữ tử kia cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường.
Xì, cái thứ vớ vẩn này mà cũng làm con gái vui được à?
"Chủ quầy, ta lấy hết."
Ta giả vờ như không để ý mà đưa cho nàng, ra khỏi cửa rồi nhảy lên tường len lén quan sát phản ứng của nàng.
Tuy nàng không cười, nhưng từng món trong đó nàng đều nghịch rất lâu, cuối cùng còn buộc một cái túi nhỏ thêu hình mèo vào thắt lưng.
Từ hôm đó, ta không giả vờ nữa.
Thứ nàng muốn, thứ nàng có thể muốn, thứ vui vẻ, thứ đẹp mắt.
Ta đều mang hết cho nàng.
Hoàng đế Đại Lương là một tên súc sinh.
Ta nhận được tin từ thuộc hạ, vội vàng chạy đến.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nàng đã vỡ vụn rồi.
Trong sân để lại một cái hố lớn.
Ta biết trong hố là gì, đều là do chính mắt ta nhìn nàng chôn từng thứ vào đó.
Bên hố còn để một ngọn đèn dầu nhỏ.
"Ngươi mắt kém, trong sân đột nhiên có một cái hố lớn, sợ ngươi ngã vào đó."
Ta cũng vỡ rồi.
Không nhịn được nữa, lão hoàng đế kia, mau c.h.ế.t cho ta.
Hoàng huynh cũng đang có ý này.
Chiến tranh bắt đầu.
Hoàng huynh hỏi ta vì sao mỗi trận chiến đều liều mạng như vậy.
Hừ, ngu dốt.
"Huynh không hiểu, có người đang chờ ta."
Đại Lương đầu hàng còn sớm hơn dự liệu.
Cuối cùng cũng vào kinh rồi.
Mau chóng làm xong các thủ tục, ta còn phải đi tìm nàng, nửa năm nay nàng chắc chắn rất sợ hãi.
Khoan đã, hình như ta thấy nàng rồi.
Sao lại bị người ta áp giải vậy??
Bọn ngươi điên rồi à.
Ta giật dây cương, hoàng huynh lập tức giữ chặt lấy ta.
"Dù có gấp cũng đợi chúng ta cùng nhau tiến vào hoàng cung rồi hẵng nói."
Hoàng huynh, ta thật sự rất ghét huynh, thật đó.
Cùng hoàng huynh đi xong đoạn đường này, ta lập tức chạy tới đại lao.
Thì ra là vì một cái danh hiệu gì đó mà nàng bị bắt.
Chết tiệt.
Cuối cùng cũng sắp gặp lại nàng, ta có chút căng thẳng.
Nàng có trách ta không, trách ta để nàng một mình ở kinh thành, sợ hãi lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com