"Sau khi tiểu thư rời đi, nô tỳ bị đại phu nhân điều xuống phòng bếp..."
Ta có chút thất vọng. Ta vốn muốn hỏi thăm tình hình của di nương qua Sương Nhi, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng biết được gì.
Sáng sớm hôm sau, Sương Nhi nói muốn đến Ngự Hoa Viên hái một ít hoa mai để làm bánh cho ta. Thế nhưng, nàng ấy đi mãi không thấy quay về.
Một tiểu cung nữ đi cùng nàng ấy vội vã chạy về báo tin, sắc mặt hoảng hốt: "Chủ tử, không xong rồi! Sương Nhi tỷ sắp bị Lệ phi nương nương đánh chết rồi!"
Tim ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lập tức theo tiểu cung nữ chạy đến.
Trên đường đi, tiểu cung nữ thở hổn hển kể lại: "Lệ phi nương nương nói rằng hoa mai trong Ngự Hoa Viên đều là do hoàng thượng ban cho nàng ta. Sương Nhi tỷ dám hái tức là phạm thượng!"
Lệ phi có thân phận cao quý, là công chúa Cao Ly, trong cung luôn ngang ngược kiêu ngạo, ngay cả đích tỷ cũng phải nhường nàng ba phần.
Sương Nhi rơi vào tay nàng ta… sợ là lành ít dữ nhiều!
...
Vừa đến Ngự Hoa Viên, ta liền thấy Sương Nhi bị trói vào gốc cây, bên cạnh một thái giám đang giơ roi hành hình.
Lệ phi đắc ý đứng một bên, ánh mắt nhìn Sương Nhi tràn đầy khinh bỉ, tựa như đang nhìn một con kiến hèn mọn.
Thân thể Sương Nhi đầy vết thương, máu đã thấm đỏ y phục.
Cảnh tượng này khiến tim ta quặn thắt. Ta không thể nhẫn nhịn được nữa, lập tức lao tới giật lấy roi da trong tay thái giám, dang rộng hai tay chắn trước mặt Sương Nhi, lớn tiếng quát: "Ai dám đánh nàng ấy, trước tiên cứ đánh ta đi!"
Tên thái giám run rẩy, len lén liếc nhìn Lệ phi.
Lệ phi hừ lạnh từ trong mũi: "Chỉ là một tiểu quý nhân, cũng dám giương oai trước mặt bổn cung? Ngươi chán sống rồi sao? Bổn cung thành toàn cho ngươi!"
Nàng ta hung ác hạ lệnh: "Người đâu! Lấy thêm một cây roi nữa cho bổn cung!"
Cung nữ vội vàng đưa thêm một cây roi.
Lệ phi vừa giơ roi lên định quất xuống, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Lệ phi muội muội, không thể được! Cẩm quý nhân bây giờ là tâm can bảo bối của Hoàng thượng, còn mang long thai trong bụng. Nếu muội làm nàng ấy bị thương, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ trách tội đó…"
Ta chợt nhận ra, Đích tỷ cũng có mặt ở đây.
Nàng ta ngoài mặt là khuyên can, nhưng thực chất lại đang đổ thêm dầu vào lửa.
Lệ phi làm sao chịu nghe?
Nàng ta trừng mắt nhìn bụng ta, ánh mắt đỏ lên vì ghen tỵ.
"Có thai thì giỏi lắm sao? Sớm muộn gì bổn cung cũng sẽ có!"
"Mọi người đều thấy rồi đó, là Cẩm quý nhân tự không chịu rời đi. Nếu nàng ta bị thương, cũng đừng trách bổn cung!"
Nói xong, nàng ta liền giơ cao roi lên, hung hăng quất về phía ta.
Ta sợ đến mức nhắm chặt mắt, đầu óc trống rỗng.
Đột nhiên...
"Vút!"
Một thanh kiếm lao vút đến, đánh bay roi trong tay Lệ phi!
Mọi người kinh hãi, lập tức quỳ rạp xuống.
"Cung nghênh bệ hạ!"
Ta vội mở mắt ra, nhìn thấy Hoàng đế đã đứng ngay trước mặt mình!
Hôm nay đúng là ta đã lỗ mãng, nhưng dù thế nào ta cũng không thể bỏ mặc Sương Nhi.
Hoàng đế không nhìn ta nữa, mà quay sang Lệ phi, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Lệ phi vô cớ hành hình cung nữ, lại còn mưu hại hoàng tự. Từ hôm nay, giáng làm thứ dân, lập tức áp giải về nước!"
Lời vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao.
Trục xuất về nước? Đây là hoàn toàn không để ý đến quan hệ bang giao hai nước nữa sao?!
Lệ phi nghe xong thì kinh hoàng đến ngất lịm.
Hoàng đế lại chuyển ánh mắt về phía Đích tỷ, nhưng còn chưa kịp nói gì, cung nữ bên cạnh nàng ta đã lớn tiếng hô: "Hoàng thượng đại hỉ! Quý phi nương nương đã có thai!"
Câu nói này như sét đánh ngang tai.
Đích tỷ có thai?
Vậy ta còn giá trị gì nữa?
Đứa bé trong bụng ta nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt nàng ta!
Nghĩ đến đây, lòng ta lạnh buốt.
Hoàng đế khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại cong môi, dịu dàng đỡ Đích tỷ dậy.
"Đã có thai, thì nên ở trong cung an dưỡng. Sao còn qua lại với những kẻ không biết quy củ như vậy?"