Ta giận dỗi đẩy hắn ra, vội mặc y phục rồi chạy mất.
Vừa đi đến gần Ngự Hoa Viên, ta bỗng trông thấy Đích tỷ bước ra từ phía sau một tảng giả sơn.
Sắc mặt nàng ta hồng hào, thần thái thỏa mãn, trán lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn… cứ như vừa mới được ai sủng ái vậy…
Ý nghĩ này làm ta giật mình sợ hãi.
Ngay lúc đó, một tiểu thái giám cũng từ phía sau nàng ta bước ra, giúp nàng ta chỉnh lại y phục. Sau khi thu xếp thỏa đáng, cả hai liền rời đi.
Ta còn đang do dự có nên đi theo hay không thì bất chợt nghe thấy một âm thanh kỳ dị vang lên giữa không trung.
“Phành phạch...!”
Tiếng vỗ cánh dày đặc xé toạc màn đêm, khiến người ta kinh hãi.
“Quạ!”
Tiếng quạ kêu thê lương vang vọng.
Là quạ đen!
Một con, hai con… vô số con!
Cả một đàn quạ lớn ùn ùn kéo đến, che kín bầu trời đêm.
Ta hoảng hốt đến mức hồn phi phách tán, vội đưa tay che đầu rồi cuống cuồng chạy về phía trước.
Ta thét lên tìm chỗ trốn, nhưng bất ngờ hụt chân...
“Ùm!”
Ta ngã thẳng xuống hồ nước.
Làn nước băng lạnh nhấn chìm thân thể ta, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Trước khi rơi vào bóng tối, ta lờ mờ thấy một bóng dáng cao gầy, thanh thoát lao xuống nước, bơi về phía ta…
...
Khi tỉnh lại, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là Hoàng đế.
Hắn nhắm mắt, chân mày nhíu chặt, một tay xoa trán, nghiêng người dựa vào tháp.
“Bệ hạ…”
Hắn nghe thấy tiếng ta, chậm rãi mở mắt, hờ hững hỏi: “Tỉnh rồi?”
Ta nhớ lại đàn quạ đen khi nãy, vẫn chưa hết hoảng hồn, nhịn không được tủi thân cáo trạng: “Bệ hạ, vừa rồi có quạ đen tấn công nô tỳ.”
Đôi mắt hắn thoáng trầm xuống, lập tức ra lệnh: “Trẫm đã hạ chỉ, lập tức đuổi hết lũ quạ ra khỏi cung. Từ nay về sau, trong cung sẽ không còn con quạ nào nữa.”
Nghe vậy, lòng ta bỗng có chút bất an.
“Quạ là thần điểu, đã được nuôi dưỡng trong Thái Miếu suốt trăm năm qua, nếu bệ hạ làm vậy, chỉ sợ bá quan…”
Còn chưa nói hết câu, hắn đã quát thẳng vào mặt ta: “Câm miệng!”
“Trẫm chưa từng thấy ai ngu xuẩn như ngươi! Ngay cả có thai cũng không biết, còn có tâm trí quan tâm lũ quạ hay sao?!”
"Có thai?
Ta sững sờ.
Cả người chết lặng trong cơn chấn động, thậm chí không nhận ra hắn rời đi từ lúc nào.
...
Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ chỉ phong ta làm Cẩm quý nhân, ban cho Vĩnh Phúc cung.
Đích tỷ đương nhiên không vui.
Sao nàng ta có thể để ta thoát khỏi sự khống chế của nàng ta được?
Trước mặt Hoàng đế, nàng ta tỏ vẻ dịu dàng, nói với vẻ quyến luyến: “Hoan Nhi nay đã trở thành quý nhân, nhưng thần thiếp thực sự không nỡ rời xa muội ấy. Hay là để Hoan Nhi ở lại tẩm điện bên cạnh Ngọc Hoan cung đi? Như vậy cũng tiện cho thần thiếp chăm sóc hoàng tự.”
Nghe vậy, lòng ta lập tức hoảng loạn.
Ta luôn có cảm giác rằng tâm tư của Đích tỷ đã thay đổi, ánh mắt nàng ta nhìn ta ngày càng lạnh lẽo…
Ta âm thầm cầu nguyện, mong rằng không phải ở lại đây.
Dường như Hoàng đế đã nghe thấy lời cầu nguyện của ta, giọng hắn trầm thấp vang lên: “Không cần. Hoàng tổ mẫu đã phái Trang ma ma đến Vĩnh Phúc cung để chăm sóc Cẩm quý nhân, không phiền Quý phi nhọc lòng.”
“Quý phi gần đây quá lao lực, e là đầu óc đã hồ đồ, chuyện quản lý hậu cung tạm thời giao cho Đức phi xử lý đi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Đích tỷ lập tức tái nhợt, ngay cả vẻ đoan trang hiền thục cũng không thể duy trì được nữa.