Cố Thắng Lan

Chương 6



Họ không muốn đầu tư thời gian, tiền bạc vào tôi.

Họ chẳng quan tâm tôi có nên người hay không.

Thì tôi càng phải cố gắng.

Càng phải vươn tới nơi cao nhất.

Thật ra, tôi vẫn còn một con đường cuối cùng để có được số tiền ấy.

Tôi có một chiếc thẻ ngân hàng – là thẻ mẹ lập cho tôi khi còn nhỏ.

Từ trước đến nay, mỗi dịp Tết tôi đều được lì xì và không đụng đến số tiền ấy.

Thẻ đã mở gần mười năm, bên trong ít nhất phải có hơn 20.000 tệ.

Thẻ do mẹ giữ, nhưng mã PIN là tôi đặt.

Trước giờ bà luôn nói: đợi tôi đủ tuổi rồi sẽ giao lại để tự quản lý.

Và tôi đã đợi đến hôm nay.

Tối đó, Cố Thắng Kiệt ho vài tiếng, ba mẹ lo quá liền đưa nó đi viện.

Một lát sau, bà nội cũng ra ngoài mua đồ.

Trong nhà chỉ còn lại mình tôi.

Tôi lao vào phòng ngủ chính, thử mở két sắt.

Trước kia mật mã là ngày sinh của ba mẹ kết hợp lại – báo sai.

Tôi thử ngày sinh của ba, của mẹ, ngày cưới, sinh nhật của tôi – đều sai.

Chỉ còn một lần nhập cuối cùng.

Tôi hít sâu, gõ vào ngày sinh của Cố Thắng Kiệt.

Mật khẩu đúng!

Ba mẹ quả thật rất yêu nó.

Yêu đến mức sốt ruột khắc tên nó lên mọi ngóc ngách trong căn nhà này.

Tôi lấy chiếc thẻ ra, lao đến cây ATM gần nhất.

Nhập mật khẩu, nhấn kiểm tra số dư.

Màn hình nhấp nháy vài giây rồi hiển thị:

38.24.

38.24.

38.24.

Tôi kiểm tra ba lần. Vẫn là con số đó.

Chỉ còn 38 đồng.

Vậy tiền tôi đâu?

Tôi bàng hoàng, phẫn nộ. Tôi phải biết câu trả lời.

Tôi chạy đến bệnh viện, tìm thấy họ ở khoa nhi.

Tôi giơ thẻ ra trước mặt mẹ, mắt đỏ hoe, chất vấn:

“Tiền lì xì của con đâu? Sao chỉ còn lại 38 đồng?!”

“Bao nhiêu năm nay con không hề đụng vào một xu!

Ba mẹ lấy hết để tiêu cho Cố Thắng Kiệt phải không?”

“Đó là tiền của con! Trả lại cho con!”

Mẹ ôm chặt Cố Thắng Kiệt, lùi lại mấy bước.

Ba thì xông tới mắng như sấm dội:

“Mày dám thừa lúc ba mẹ không có nhà, tự ý mở két sắt sao?”

“Đây là ăn trộm, mày biết không?”

“Sao tao lại nuôi ra một đứa con gái như mày hả?!”

“Đồ không có lương tâm!”

“Em mày bị viêm phổi mà mày chẳng thèm quan tâm, trong đầu chỉ biết đến tiền, tiền, tiền!”

“Mày tưởng đó là tiền của mày chắc?!”

Giọng mẹ cũng đầy bực bội, chẳng buồn che giấu:

“Thắng Lan, tiền lì xì vốn là chuyện qua lại giữa người lớn.”

“Con nhận được tiền là vì ba mẹ cũng bỏ tiền ra đi chúc Tết người ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nói cho cùng, số tiền đó chẳng phải của con.”

“Nhà cần thì ba mẹ dùng thôi.”

“Ba mẹ đã mệt mỏi vì chăm em con lắm rồi.”

“Con sắp mười sáu tuổi rồi, có thể trưởng thành một chút không? Đừng suốt ngày gây sự như vậy được không?”

Nếu đã không phải của tôi, thì tại sao không nói rõ ngay từ đầu?

Tại sao phải dối gạt tôi?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tại sao phải để tôi tin rằng, ít nhất ba mẹ vẫn còn chút yêu thương dành cho tôi?

Tại sao lại để tôi nhen nhóm hy vọng, rồi lại nhẫn tâm dập tắt nó?

Nước mắt tôi rơi như mưa, nhưng họ chẳng mảy may bận tâm.

Mẹ lại hỏi dồn:

“Trong két còn có vàng bạc nữ trang, con không lấy gì đấy chứ?”

Thấy tôi không đáp, bà liếc mắt ra hiệu cho ba, bảo ông về nhà kiểm tra.

Ba sầm mặt nhìn tôi chằm chằm:

“Nếu mày dám động vào mấy món trang sức đó, tao sẽ đánh gãy chân mày.”

Tôi đúng là ngu thật.

Lẽ ra lúc nãy tôi nên mang hết mấy cái vòng vàng dây chuyền lấp lánh đó đi bán cho rồi.

Tôi vừa vạch trần cái lớp vỏ đạo đức giả mà họ dựng lên, họ liền nổi giận, mất kiểm soát.

Ba gằn từng chữ:

“Một là mày ngoan ngoãn học Nhị Trung, ráng xin thêm học bổng từ trường.”

“Hai là đừng đi học nữa, ở nhà trông em cũng được, ra ngoài đường lang thang cũng được.”

“Muốn làm gì thì làm, giờ mày lớn rồi, tao với mẹ mày quản không nổi nữa.”

Sau khi mắng chửi tôi một trận, họ bắt đầu quay sang khen Cố Thắng Kiệt:

“Cục cưng nhà mình ngoan quá, làm khí dung mà không khóc tí nào, giỏi hơn chị nó nhiều.”

“Nào, cục cưng uống thêm tí sữa nhé, bị bệnh thì càng phải uống sữa giỏi để mau khỏi!”

Cửa sổ ban công đang mở, gió hè hầm hập tràn vào.

Tôi cúi đầu nhìn xuống — cây long não dưới lầu nhỏ bé đến lạ, thân cây lay động, cành lá rung rinh như đang vẫy tay với tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi như bị ma nhập.

Tôi thực sự muốn lao đến ôm lấy nó.

Ba từ trong phòng bước ra để rửa bình sữa cho em, thấy tôi đứng sát cửa sổ thì cười lạnh:

“Sao? Mày định nhảy xuống đấy à?”

“Tao nói cho mày biết, tao không sợ mấy trò giả c.h.ế.t doạ người đâu.”

“Tao với mẹ mày chưa từng bạc đãi mày.”

“Muốn nhảy thì cứ nhảy, tao coi như chưa từng có đứa con gái như mày!”

Cây long não dưới lầu vẫy mạnh hơn, như đang nói với tôi:

“Đến đây đi. Họ đâu có yêu mày.”

“Họ chỉ yêu em trai mày thôi.”

“Sống có ích gì nữa, nhào vào lòng tao đi!”

Tôi lập tức rút ánh mắt lại, hít một hơi thật sâu, lùi về sau hai bước.

Không.

Không thể chết.

Tôi mà chết, họ cũng sẽ không đau lòng.

Họ chỉ mắng tôi là đứa không có lương tâm, phụ công nuôi dạy của họ mười mấy năm.

Tôi phải sống.

Phải sống thật tốt.

Phải học thật giỏi.

Phải rời xa họ càng xa càng tốt.

Nếu không thể vào Nhất Trung… vậy thì…

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên.

Là cô tôi – người đã biến mất mấy ngày nay.

“Cô vừa bị điều đi tập huấn nội trú, không được mang điện thoại. Vừa mới biết mẹ con sinh thêm em trai, con ổn chứ?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com