Ôn Minh vẫn còn muốn lên tiếng để bênh vực cho cô ta:
“Cô đã mắng chửi người ta thậm tệ như vậy rồi, dù sao thì cô ấy cũng là phận con gái mà, lại bị cô làm cho nhục nhã ngay giữa chốn đông người như thế, thử hỏi xem cô ấy còn có thể sống tiếp sao cho nổi nữa?”
“Cô thì đã mắng cho sướng cái miệng của mình rồi, vậy còn cô ấy thì sao đây? Tôi chỉ mới thử đặt mình vào vị trí của cô ấy thôi mà cũng đã cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi rồi, huống chi người ta lại còn là một cô con gái nữa!”
“Câm ngay cái miệng của anh lại!”
Nghe xong những lời đó là tôi ngay lập tức bốc hỏa lên tận đầu:
“Điều thứ nhất, anh không phải là một người phụ nữ, vậy nên làm ơn đừng có mà giả vờ đặt mình vào vị trí của người khác nữa, xin anh đừng làm xấu mặt thêm cho giới nữ ở nơi công sở này!”
“Điều thứ hai, Vương Thiến Văn đã là một người trưởng thành rồi. Một khi đã trưởng thành thì bắt buộc phải có đủ can đảm để mà chịu trách nhiệm cho những việc làm sai trái của mình. Dù cho đó là bị mắng chửi hay là bị trừ lương đi chăng nữa, một khi đã làm thì phải dám chấp nhận hậu quả! Tôi không phải là mẹ của cô ta, nên chẳng có hơi sức đâu mà đi dỗ dành làm gì cả, và lại càng không hề có bất kỳ nghĩa vụ nào phải đứng ra để che chắn cho một sai lầm nghiêm trọng đến như vậy!”
“Và cuối cùng!”
Tôi cố tình nâng cao giọng của mình lên:
“Nếu như anh Ôn đây mà muốn diễn cái vở kịch ‘tổng tài bá đạo ra tay cứu vớt cô em gái ngây thơ trong sáng’ thì xin mời anh cứ việc mang tiền của mình ra mà mua đứt luôn cả cái khách sạn này đi, hoặc là cứ lấy tiền của anh ra mà đè ch.ết tôi đi cũng được!”
“Chẳng lẽ anh tưởng rằng cứ phân chia vai diễn rồi đóng mấy cái cảnh mặt đen mặt trắng là tôi sẽ để yên cho anh ngang nhiên thiên vị cái nữ thần trong lòng của mình chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hay là anh tưởng rằng tôi không dám báo cáo lên cấp trên về cái chuyện anh cố tình bênh vực nhân viên của mình, rồi còn cố ý bóp méo đi sự thật của vấn đề hả?”
“Hoặc là anh tưởng rằng tôi chỉ là một quả hồng mềm dễ dàng bị người khác bắt nạt chắc?”
“Cô!”
Ôn Minh bị tôi chặn họng lại đến mức không thể nào nói nổi thêm được một câu nào nữa, gương mặt của anh ta đen sì lại như đ.í.t nồi mà vẫn phải cố gắng hạ thấp giọng xuống để giải thích:
“Tôi hoàn toàn không hề có ý đó… chỉ là tôi cảm thấy cô nói chuyện có hơi nặng lời một chút, thực sự thì…”
“Không có thì tốt rồi!”
Tôi cắt ngang lời của anh ta, rồi chống hai tay lên mặt bàn nhìn anh ta một cách chằm chằm, sau đó khẽ nhếch môi lên thành một nụ cười lạnh nhạt:
“Anh cứ lo mà làm cho thật tốt công việc của mình đi, đừng có mà xen vào những quyết định của tôi nữa.”
“Quản lý Ôn.”
Ba chữ cuối cùng đó vừa là một lời kết thúc cho cuộc đối thoại, lại vừa mang theo một lời cảnh cáo ngầm.
Tôi quét nhanh ánh mắt của mình qua khuôn mặt đã tối sầm lại của anh ta, rồi đứng thẳng dậy bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn lấy một cái nào nữa.
Tôi nghĩ rằng mình đã nói năng đủ rõ ràng và dứt khoát với Ôn Minh rồi.
Anh ta đường đường là một vị tổng quản lý mà lại có thể trắng trợn bênh vực cho Vương Thiến Văn một cách lộ liễu đến như vậy, chẳng lẽ anh ta định hy sinh cả lợi ích chung của khách sạn chỉ để mà cứu lấy người đẹp trong lòng mình hay sao?