Cô Nàng Lễ Tân Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 4



 

Hệ thống camera giám sát đã ghi lại một cách rõ ràng mồn một tất cả mọi hành động của Vương Thiến Văn trong suốt mấy ngày vừa qua, không hề chừa lại cho cô ta dù chỉ một kẽ hở nhỏ nhất để có thể chối cãi.

Vào lúc này, Vương Thiến Văn hoàn toàn cứng họng lại, chỉ còn biết rưng rưng những giọt nước mắt, khóc lóc đến mức hoa lê cũng phải đẫm lệ vì mưa.

Tôi chẳng hề mảy may có chút động lòng nào trước những giọt nước mắt giả tạo đó của cô ta, thậm chí còn cảm thấy có chút phiền phức.

Thế là khoản tiền thưởng vốn dĩ chỉ định trừ đi ba trăm tệ, tôi đã thẳng tay trừ luôn thành bốn trăm tệ cho cô ta nhớ đời.

Ấy vậy mà cô ta lại còn tỏ ra không hề phục chút nào:

“Tôi chỉ là muốn được ngủ yên một chút thôi mà! Bình thường thì cái điện thoại đó có bao giờ đổ chuông đâu cơ chứ!”

“Hay cho lắm nhỉ, bây giờ cô còn đang mong muốn tôi phải khen ngợi cô một câu nữa chắc?”

Bị cái logic hết sức xàm xí của Vương Thiến Văn làm cho tức đến mức phải bật cười, tôi quay phắt người lại rồi nhìn thẳng vào mặt cô ta:

“Việc nó không đổ chuông không có nghĩa là nó sẽ không bao giờ đổ chuông cả! Cô lấy cái lý lẽ gì ra mà lại cho rằng mình có quyền được tự ý tắt phụt cái điện thoại tổng đài đi như vậy hả? Nếu như cô cảm thấy không phục, thì cứ việc bỏ tiền ra mà mua đứt luôn cả cái khách sạn này đi, rồi sau đó cô muốn ngắt máy vào bất cứ lúc nào thì cũng chẳng có một ai dám hó hé nửa lời ý kiến đâu!”

“Còn nếu như bây giờ vẫn chưa thể mua được, thì tôi thành thật khuyên cô tốt nhất là nên ngậm chặt cái miệng của mình lại đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi thẳng thừng mắng cho cô ta một trận xối xả, hoàn toàn không còn chút hy vọng nào vào cái khả năng suy nghĩ logic của cô ta nữa.

Trong buổi họp giao ban tuần đó, tôi còn cố tình điểm danh rồi nêu thẳng tên của cô ta ra:

"Nếu như không muốn làm việc nữa thì xin mời cô cứ việc nghỉ, đừng có mà ở lại đây để rồi phá hoại cả cái khách sạn này!"

Đó chính là lần mà tôi đã làm căng thẳng mọi chuyện nhất từ trước đến nay.

Suốt cả buổi họp hôm đó, không một ai dám nhìn thẳng vào trong mắt của tôi, còn Vương Thiến Văn thì cứ vùi đầu vào trong cánh tay của mình mà len lén lau đi những giọt nước mắt, gương mặt lộ rõ vẻ ấm ức tủi hờn mà lại không hề dám lên tiếng phản bác một lời nào.

Ngay vào lúc này, Ôn Minh lộ rõ vẻ mặt không vui:

“Cô đã phạt thì cũng đã phạt rồi, đã mắng thì cũng đã mắng rồi, liệu có nhất thiết phải mang chuyện này lên tận cuộc họp để rồi làm căng thẳng mọi việc lên như thế này không?”

“Thưa Phó quản lý Lê, có phải là cô đang cố tình lạm dụng quyền hạn của mình hay không vậy?”

“Cứ cầm cái lông gà mà lại tưởng rằng đó là lệnh tiễn hay sao, cái thói đó thật sự không hay một chút nào đâu, tôi thành thật khuyên cô tốt nhất là nên bình tĩnh lại đi.”

“Lệnh tiễn làm từ lông gà ư? Ý của Quản lý Ôn đây là tôi không nên nhúng tay vào quản lý chuyện này có phải không?”

Tôi ném mạnh cây bút ký đang cầm trên tay xuống mặt bàn, rồi nhìn thẳng vào trong đôi mắt của anh ta:

“Anh là người phụ trách các vấn đề đối ngoại, còn tôi thì lại phụ trách các công việc nội bộ, việc quản lý kỷ luật và đánh giá hiệu suất vốn dĩ chính là trách nhiệm của tôi. Nếu như Quản lý Ôn đây mà cảm thấy bàn tay của mình đang vươn ra quá dài rồi, thì có lẽ là anh nên tự mình ch.ặt bớt nó đi để có thể nhớ lại được xem chức trách thực sự của mình là gì thì hơn!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com