Cô Hồn Dã Quỷ Trở Về

Chương 11



14

 

Việc này rất nhanh đã lan truyền gây xôn xao, sau khi đích mẫu biết được đã ngất tại chỗ, phụ thân càng giận đến mức tát thẳng lên mặt Trầm Bích Quân, sau đó đem Văn Bân giao cho quan phủ, muốn buộc hắn ta tội bắt cóc.

 

Trưởng bối Cố gia không dừng viết tấu thỉnh, giải hôn ước giữa Cố Tử Vân và Thẩm Bích Quân.

 

Lần này, bất luận Thẩm Bích Quân khóc đến mức tê tâm liệt phế, đau lòng gần chết, Cố Tử Vân cũng không hề động lòng.

 

Hắn đi đến trước mặt ta, vẻ mặt áy náy, ánh mắt dịu dàng:

 

“Dung Nhi, trước đó là ta không tốt, yêu nhầm nàng ấy, để muội chịu ủy khuất rồi.”

 

“Nàng ấy lừa hôn trước, ta bị nàng ấy che mắt, may mà còn chưa gây ra sai lầm lớn.”

 

“Tuy muội chỉ là thứ nữ, nhưng ta cũng không ngại xuất thân của muội, Dung Nhi, cho ta cơ hội bù đắp cho muội được không?”

 

Hắn không ngại xuất thân của ta, nhưng ngôn từ lại không ngừng nhắc nhở ta, ta chỉ là thứ nữ, gả cho hắn đã là trèo cao rồi.

 

Thật buồn cười, hắn còn tưởng rằng ta sẽ mãi yêu hắn không thay đổi.

 

Học thức của ta xuất chúng, tài văn chương nổi bật, đã là nữ quan văn thư phủ công chúa, ta mới không thèm hắn.

 

Ta cười lạnh, “Ngươi là thế tử Hầu phủ, ta là thứ nữ Thẩm gia, tiểu nữ tử như ta không trèo cao nổi.”

 

Ta dừng một chút, “Ta sợ sẽ có Thẩm Bích Quân thứ hai đến c.ắ.t c.ổ tay ta.”

 

Thẩm gia mất hết mặt mũi, phụ thân vào triều đều bị đồng liêu chỉ trỏ, ông ấy giận không kìm chế được, muốn đưa Thẩm Bích Quân đến chùa Bạch Mã xuất gia.

 

Khi nghe được tin này, Thẩm Bích Quân, người ngày ngày khóc lóc, oán trời trách đất, đột nhiên im lặng. Nàng ta nhốt mình trong sân, liên tục nói rằng mình sai rồi.

 

Lẩm bẩm, hồn bay phách lạc.

 

Trước khi đi, nàng ta đã phái người mời ta và Cố Tử Vân đến đình Thất Lý.

 

Thẩm Bích Quân mặc y phục thuần trắng, mắt nàng ta rưng rưng nước mắt, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, trên mặt có vẻ hối lỗi.

 

Nàng ta chậm rãi mở miệng:

 

“Muội muội, Tử Vân ca ca, trước đây là ta sai rồi.”

 

“Ta không cầu các người tha thứ, ta đã quyết định xuất gia, về sau cầu phúc cho Thẩm gia và Cố gia dưới ánh đèn xanh bên Phật tổ.”

 

Cố Tử Vân cuối cùng cũng không đành lòng, thở dài một hơi, “Biết sai có thể sửa, không gì tốt hơn.”

 

“Chùa Bạch Mã cách đây cả trăm dặm, muội... bảo trọng nhé.”

 

Thẩm Bích Quân niệm một câu Phật hiệu, rót mấy chén trà, rưng rưng nói: “Bích Quân lấy trà thay rượu, chúc hai người bạch đầu giai lão.”

 

Cố Tử Vân: “Cảm ơn lời chúc của muội.”

 

Buồn cười, ta đã đáp ứng hôn sự của hắn sao?

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Ta không nói gì, nhìn Thẩm Bích Quân trịnh trọng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén trà, sau khi nàng ta uống xong thì nhìn ta:

 

“Muội muội, muội vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?”

 

Ta uống một ngụm qua loa.

 

Sau đó nàng ta lộ ra một nụ cười quỷ dị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một lúc sau, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Cố Tử Vân thay đổi đột ngột, hắn nhíu mày đầy đau đớn, một tay ôm ngực, quỳ xuống đất, rồi đột ngột phun ra một ngụm m.á.u đen đặc.

 

“… Có độc.”

 

Thẩm Bích Quân sửng sốt, nàng ta hoảng sợ liên tục lùi về phía sau, nhìn ta:

 

“Vì sao lại như vậy?”

 

“Ta nhìn thấy rõ ràng là muội uống!”

 

“Vì sao muội không bị gì?”

 

Ta phun ra trà ngậm trong miệng, cũng không biết chén này của Cố Tử Vân có độc hay không.

 

Nàng ta muốn hạ độc ta, nhưng khi ngửa đầu uống trà, ta đã nhanh chóng đổi thành cái chén của ta và Cố Tử Vân.

 

Thẩm Bích Quân biết mình đã gây ra họa lớn, nàng ta hoảng loạn hét lên, rồi vội vã bỏ chạy.

 

Cố Tử Vân ngã nhào trên đất, muốn ta cứu hắn, xe ngựa của Cố gia ở ngay gần đây, trên xe có thuốc giải bách độc, hắn bảo ta đi lấy.

 

“Dung Nhi, nhanh…”

 

“Mau lên!”

 

Ta cười, ngồi xổm xuống, nhìn hắn như nhìn vật chết.

 

Cảnh tượng này giống kiếp trước biết bao, bọn họ lừa ta đến Thất Lý Đình, dỗ ta uống thuốc độc, ta gọi hắn cứu ta nhưng hắn trơ mắt nhìn ta chết.

 

Ta trở thành cô hồn dã quỷ ở bãi tha ma, nửa đêm tỉnh mộng. Hắn đã từng có một tia thương hại cùng hối hận hay không?

 

Ta đứng lặng một bên, lạnh lùng nhìn Cố Tử Vân, hai mắt hắn đều là tuyệt vọng cùng không cam lòng. Cuối cùng, hắn nhắm chặt hai mắt.

 

Một lát sau, ta chạy ra khỏi đình bảy dặm:

 

“Cứu mạng với! Thẩm Bích Quân g.i.ế.c Cố thế tử rồi!

 

“Giết người rồi!”

 

Nô bộc ở gần xe ngựa nghe tin chạy đến, lập tức khóc lóc thảm thiết.

 

Cố Tử Vân c.h.ế.t rồi.

 

Tin tức nhi tử độc nhất Cố gia bị Thẩm Bích Quân độc c.h.ế.t nhanh chóng truyền đến kinh thành, đích mẫu hoàn toàn ngất xỉu mấy lần, sau khi tỉnh lại còn khóc bảo phụ thân nhanh chóng phái người âm thầm đi tìm người, âm thầm trộm giấu nàng ta đi.

 

Ta buồn bã nói: “Mẫu thân à, vô dụng thôi.”

 

“Tỷ tỷ hận Cố Tử Vân vứt bỏ nàng ta, vô tình và bạc bẽo, có lòng trả thù nên đã tự tay hạ độc c.h.ế.t hắn.”

 

“Người Cố gia đã báo thù và g.i.ế.c nàng ta rồi.”

 

Cố gia dốc hết sức, lại điều cả đội tuần tra, thời gian chưa đến nửa ngày họ đã bắt được nàng ta ngay tại bãi tha. Với lòng căm phẫn đến tột cùng, Cố gia đánh c.h.ế.t nàng ta ngay tại chỗ bằng gậy.

 

Đích nữ Thẩm gia thì sao, g.i.ế.c người thì phải đền mạng, đó là lẽ trời.

 

Phụ thân cảm thấy nàng ta làm mất hết thể diện của Thẩm gia, chỉ đem nàng ta chôn cất qua loa ở bãi tha ma.

 

Đời này, đến phiên nàng ta làm cô hồn dã quỷ.

 

(Hoàn toàn văn)

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com