Trầm Bích Quân chỉ cao ngạo nói: “Ta không cần muội nhường!”
Nàng ta không muốn người khác bố thí, không muốn người khác nói nàng ta đoạt vị hôn thê, lưu lại vết nhơ. Cố Tử Vân đi cầu tờ hôn thư kia, chính là thắng lợi của nàng ta.
Trầm Bích Quân không phải người ngồi chờ chết, nàng ta khóc lóc kêu oan trước mặt phụ thân và đích mẫu:
“Mẫu thân, muội ấy giả vờ nhường lại danh ngạch thư viện, chính là có tâm hãm hại con.”
“Muội ấy chính là sợ thanh danh của con vượt qua muội ấy, mới cố ý đẩy con xuống nước.”
“Vị đại phu và ả tiện tỳ kia chắc chắn đã bị muội ấy mua chuộc, chính là vì hãm hại con, để cho con thân bại danh liệt.”
Nàng ta mồm mép trơn tru, mở miệng là đảo lộn trắng đen. Nàng ta quỳ trước mặt phụ thân và đích mẫu, nước mắt lưng tròng, chỉ trích ta đủ điều.
Phụ thân và đích mẫu vốn thiên vị nàng ta, càng nghe càng cảm thấy lời nàng ta nói hợp lý, càng nghĩ ta là kẻ tâm cơ âm hiểm, ác ý mưu hại đích tỷ.
Đích mẫu đau lòng, tức giận nói: “Giống như sanh mẫu của ngươi, đều chẳng ra gì!”
Phụ thân chỉ lắc đầu, trong giọng nói đều là thất vọng: “Gia môn bất hạnh mà, gia môn bất hạnh mà!”
Về phần Cố Tử Vân, cho dù cảm thấy thất vọng với nàng ta, nhưng tình yêu của hắn vẫn như cũ, Thẩm Bích Quân chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, nói nhẹ nhàng một chút là có thể làm cho Cố Tử Vân không có chút sức chống đỡ nào.
Hắn rất tin tưởng ánh mắt và phán đoán của mình.
“Thẩm Dung, muội đừng tưởng rằng muội giở những thủ đoạn này, ta sẽ hồi tâm chuyển ý. Đời này, ta chỉ yêu một mình Quân Nhi.”
“Trước kia ta tôn trọng muội là vì muội muội muội của nàng ấy, đối với muội có chút chiếu cố, về sau, ta sẽ không để muội thương tổn nàng ấy nữa.”
Ta đang ở trong sân uống trà, Cố Tử Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, ánh mắt sắc bén, trừng mắt mắng mỏ một trận.
Hắn nhìn Trầm Bích Quân, ý cười hòa thuận, trong mắt tràn đầy tình ý nồng đậm, nhưng ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng rất nhanh, hắn không cười nổi nữa.
Ngày thành hôn ngày càng gần, nàng cùng với Cố Tử Vân ra phố mua sắm. Nam thanh nữ tú, tình ý mặn nồng, khiến người qua đường không ngừng ngoái nhìn.
Bỗng nhiên, một nam nhân mặc y phục tả tơi đột nhiên lão tới, túm lấy chân Trầm Bích Quân, mừng rỡ như điên:
“Quân Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!”
“Nàng nói nàng đi mua đồ, sao một đi không trở lại, nàng hồi kinh, sao lại không nói cho ta biết?”
“Nàng theo ta về nhà đi, ta và mẫu thân đều rất nhớ nàng.”
Trầm Bích Quân nhận ra giọng nói của hắn ta, trong nháy mắt trừng lớn mắt, hồn phi phách tán:
“Ngươi là ai! Ta không biết ngươi, ngươi cút đi!”
“Cút đi!”
Nam nhân đẩy mái tóc lộn xộn ra, lộ ra một khuôn mặt thư sinh thanh tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Quân Nhi, là ta, ta là Văn Bân, phu quân nàng đây, ta ở tiền đường đợi nàng đã lâu.”
Trầm Bích Quân điên cuồng thét lên, phảng phất như bị kinh hãi thật lớn, chỉ lắc đầu một cái: “Ngươi đi đi, ta không quen biết ngươi! Ngươi nhận lầm người rồi!”
Nam nhân nóng nảy: “Nhận lầm người cái gì? Nàng là Thẩm Bích Quân, thê tử của Văn Bân ta!”
“Cánh tay nàng có một vết bớt màu xanh, chính là nàng!”
Ánh mắt hắn ta lướt qua Cố Tử Vân đứng bên cạnh, cả người run rẩy dữ dội, rồi như bừng tỉnh:
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Ta hiểu rồi! Ta hiểu hết rồi! Là nàng đã để mắt đến người khác, đúng không?”
“Đồ nữ nhân đê tiện! Ta biết ngay mà, nàng lừa ta!”
“Năm đó là nàng muốn đi theo ta, nhà ta không giàu có, nhưng vẫn dốc sức cung phụng nàng, nàng đem tiền nhà ta tiêu hết liền ghét bỏ ta, người nhất quyết phải đi theo ta chính là nàng, bỏ ta mà đi cũng là nàng!”
Hắn ta đổi mục tiêu, nhào về phía Cố Tử Vân: “Ngươi muốn có nàng ấy đúng không? Được thôi, cho ta một ngàn lượng, ta liền viết thư bỏ thê!”
Trầm Bích Quân sụp đổ cầu khẩn: “Tử Vân ca ca, huynh đừng tin hắn ta.”
“Muội không quen biết hắn ta!”
“Hắn ta chính là tên điên!”
Vẻ vui mừng trên mặt Cố Tử Vân lúc Văn Bân nói chuẩn xác ra vết bớt trên tay nàng ta, đã không còn sót lại chút gì.
Bạch nguyệt quang mà hắn tâm tâm niệm niệm, thật ra là thê tử của người khác.
Năm đó Thẩm Bích Quân căn bản cũng không phải mất tích lưu lạc Giang Nam, nàng ta đã bỏ trốn cùng nam nhân.
Năm đó ta còn nhỏ, không biết Thẩm Bích Quân luôn lén lút xuất phủ làm gì, chỉ biết mỗi lần nàng ta trở về tâm tình đều rất tốt.
Thẳng đến một lần, ta ra ngoài thả diều, trong lúc vô tình nhìn thấy có thư sinh bồi hồi ở ngoài tường, lưu luyến.
Thư sinh kia, chính là Văn Bân.
Hắn ta nhìn thấy ta, còn thân thiết sờ đầu ta, cho ta một viên kẹo sữa:
“Muội chính là Thẩm Dung đúng không? Không được nói là đã gặp ta, biết chưa?”
“Thật là một đứa trẻ ngoan.”
Lúc ấy phụ thân làm việc ở Hình bộ, thường xuyên ra ngoài làm việc công, Thẩm Bích Quân trước giờ chưa từng một mình ra ngoài đón phụ thân, vậy mà lần đó lại lấy lý do “nhớ phụ thân tha thiết” để ra khỏi nhà, rồi đột nhiên mất tích.
Sau đó ta ngẫm nghĩ, hóa ra là đi theo thư sinh kia.
Thẩm Bích Quân trăm phương ngàn kế muốn g.i.ế.c ta, là sợ bại lộ.
Nàng ta ngàn tính vạn tính, nhưng không có tính đến, ta sẽ phái người đi Giang Nam tìm Văn Bân, cho hắn ta lộ phí, đồng thời chỉ cho hắn ta một con đường sáng.