Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 4



“Chúng ta vốn là dân cày chân lấm tay bùn, buôn bán cái gì cho mệt xác?! Các người nhìn Vương Năm ở đầu làng phía đông kìa, năm ngoái mở cửa hàng tơ lụa ở chợ, năm nay đã nghèo xơ xác phải đi ăn xin rồi.”

 

Tổ mẫu tức giận giậm chân: “Thế sao ngươi không nhìn Lý Căn ở đầu làng phía tây, người ta nhờ bán bánh bao mà lấy được thê tử rồi đấy, còn cả Trần Đông nữa…”

 

Phụ thâm bị mắng, không nói gì, lại bướng bỉnh quay ra đồng làm việc.

 

Mẫu thân tính hiền lành, kẹt giữa phu quân và bà mẫu, chỉ biết quen miệng khuyên bà: “Mẫu thân à, mẫu thân đừng chấp nhặt với chàng, mẫu thân cứ nghe lời chàng đi.”

 

“Ôi…”

 

Gả theo phu quân, phu c.h.ế.t theo con, dù bà không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải nghe theo lời đứa con trai bướng bỉnh duy nhất của mình.

 

Nhờ ơn của phủ Quốc công, mùa đông năm ấy, cả nhà ta không những không bị đói, mà khi hàng xóm đói khổ, tổ mẫu còn lén lấy ra mấy đấu gạo, bảo họ nấu cháo cho con nít ăn.

 

Người làng Đào Thủy cứ thế bữa đói bữa no sống qua ngày đến năm sau, may mắn năm sau mưa thuận gió hòa, cuộc sống của dân quê lại dần ổn định.

 

Trong thời gian đó, mẫu thân ta sinh hạ Đông Bảo, nhà họ Trần cuối cùng cũng có người nối dõi tông đường.

 

Vì mẫu thân ta đã lớn tuổi, khi sinh nở vô cùng vất vả, nếu không có viên thuốc bảo của thiếu phu nhân phủ Quốc công, có lẽ mẫu thân ta và đệ đệ đã không giữ được mạng.

 

Vậy nên, khi hái được rau quả tươi, tổ mẫu lại cất công đến phủ Quốc công một chuyến.

 

Bởi vì Quốc công phu nhân tiện miệng nói một câu “Ta thích nhất ăn rau do dân quê tự trồng”, tổ mẫu liền ghi nhớ trong lòng.

 

Đương nhiên, phủ Quốc công vẫn luôn thương người giúp kẻ khó như vậy, khi tổ mẫu trở về, không hề tay không.

 

Ngày tháng cứ thế thấm thoát hai năm, thoáng chốc, ta đã mười ba tuổi.

 

Đông Bảo đã biết đi, Thu muội đánh nhau càng dữ dằn hơn, ta cũng đã như người lớn, bắt đầu quán xuyến việc nhà.

 

Con cái nhà nông dần trưởng thành, con cái hoàng gia cũng vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hoàng thượng hiện tại có sáu hoàng tử, trừ đại hoàng tử xuất thân thấp kém, không có ý định tranh đoạt ngôi báu; lục hoàng tử còn ẵm ngửa, không có khả năng đoạt vị, bốn hoàng tử còn lại đều rục rịch nhòm ngó ngai vàng.

 

Trong đó, tam hoàng tử luôn nổi tiếng là «hiền đức», nghe nói còn bí mật kết giao với nhiều đại thần có quyền lực.

 

Những lời đồn đại này, ta đều nghe được từ Lưu ca bán kẹo hồ lô ở làng Đào Thủy.

 

Lưu ca là người nhiều chuyện nhất làng, mỗi lần hắn tới, cả làng xúm lại nghe hắn kể chuyện lạ bên ngoài, chỉ nhờ cái miệng dẻo quẹo ấy mà hắn xây được ba gian nhà, còn cưới được một thê tử hiền thục.

 

Một ngày mùa thu, hắn lại gánh hàng đến, lần này hắn mang đến một tin tức nóng hổi hơn.

 

“Tam hoàng tử bị hoàng thượng giam lỏng rồi, Hưng Quốc công phủ thân cận với hắn cũng bị tịch thu gia sản!”

 

Mua kẹo hồ lô cho Đông Bảo xong, ta vừa quay người định đi thì nghe được tin này, hai chân bỗng tê dại, đứng chôn chân tại chỗ.

 

“Hưng Quốc công phủ nào ạ? Chuyện xảy ra khi nào?”

 

Giọng ta run rẩy, một cơn lạnh lẽo chưa từng có dâng lên từ ngực.

 

Lưu ca thấy ta như vậy, còn tưởng ta tò mò, nên mặt càng đắc ý: “Kinh thành chỉ có một Hưng Quốc công phủ thôi, chắc khoảng nửa tháng trước rồi, nghe nói cả nhà họ bị đày đến Tháp Sơn, đến cả người hầu cũng bị bán hết cả rồi —”

 

Mùa thu, cái lạnh lẽo của mùa thu, tai ta ù đi. Sau đó, ta chỉ thấy miệng Lưu ca há ra khép vào một cách khoa trương, nhưng dường như không nghe thấy gì nữa.

 

Tháp Sơn, cái nơi lạnh giá khắc nghiệt Tháp Sơn, Chu di nương, phu nhân Quốc công, thiếu phu nhân, còn có hai đứa trẻ chơi cửu liên hoàn bằng ngọc trắng trên tấm thảm đỏ tươi kia.

 

Sao có thể như thế được?

 

Ta khóc nấc chạy về nhà, đêm đó, tổ mẫu ta liền vội vã lên kinh thành.

 

Bởi vì bà cũng không tin, phu nhân và thiếu phu nhân Quốc công tốt như vậy, hoàng đế sao có thể nhẫn tâm tịch biên gia sản của họ.

 

Ta ôm Đông Bảo, ở thôn Đào Thủy chờ đợi suốt một ngày một đêm, một ngày một đêm này, hồn ta như treo ngược cành cây, mẫu thân ta không ngừng nức nở, ngay cả người phụ thân bướng bỉnh coi đất đai như mạng sống của ta, cũng lần đầu tiên không xuống đồng, mà cứ đứng ngồi không yên trong sân, lúc thở dài, lúc đi đi lại lại.

 

Cuối cùng, vào đêm khuya, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng nhà tranh của chúng ta, chúng ta hốt hoảng chạy ra, nhìn thấy tổ mẫu ta sắc mặt nặng nề từ trên xe ngựa bước xuống.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com