Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 3



"Hả? Cái này... cái này còn chưa biếu phu nhân Quốc công chút gì, sao dám đi gặp chứ!" 

 

Trong phút chốc, tổ mẫu ta có chút ngơ ngác, cũng có chút rụt rè.

 

Nữ nhân kia nói phu nhân chính là chính thất của Hưng Quốc công, nghe nói không chỉ có tước vị mà còn có quan hệ thân thích với Thái phi trong cung, những nhân vật cao quý như vậy, đám dân quê quanh năm chân lấm tay bùn như chúng ta sao dám quen biết?

 

Nữ nhân kia nào chịu để yên, dù tổ mẫu ta có chút lo sợ, bà ta vẫn vừa kéo vừa đẩy dẫn chúng ta một cách mơ hồ đến một cái sân rộng rãi hơn. 

 

Màn cửa vừa vén lên, ta và tổ mẫu đột nhiên bước vào một căn phòng thơm ngát ấm áp, trong phòng có rất nhiều nữ nhân mặc xiêm y lộng lẫy, đầu cài đầy vàng bạc châu ngọc, có người trẻ, có người già, nhưng ta lại liếc mắt ngay đến hai đứa trẻ đang chơi đùa trên tấm thảm. 

 

Một đứa búi tóc sừng dê, một đứa đội mũ gấm nhỏ, lạ thay, hai đứa trẻ này lại giống nhau như đúc!

 

Gặp người quyền quý, hai chân tổ mẫu ta run rẩy, ta cũng tê dại cứng đờ, giống hệt như con rối gỗ trong tay người thợ nặn tượng ở trấn. Quỳ xuống, thỉnh an, ngồi xuống, uống trà – ta mười tuổi, mặt mày khổ sở, sắp buồn c.h.ế.t rồi, sao lại là trà nữa?! 

 

Thật sự là uống không nổi!

 

Ta vốn tưởng Chu di nương đã đủ giống nương nương rồi, nhưng so với vị Quốc công phu nhân cao quý lộng lẫy... 

 

Ngoài dự kiến, tính tình Quốc công phu nhân lại khá thẳng thắn, sau một tràng cười ha hả, bà ta nghiêng người tựa vào ghế, vẫy tay với tổ mẫu ta: "Lão tỷ tỷ ngồi xa như vậy làm gì, lại đây, lên ghế ngồi." 

 

Tổ mẫu ta đỏ mặt vội vàng khom lưng: "Không dám, không dám."

 

(Khụ, người làm ruộng các ngươi đúng là nặng lòng, đừng thấy phủ Quốc công bề ngoài giàu sang, bên trong thực ra rỗng tuếch. Theo ta thấy, vẫn là cày cấy thanh nhàn hơn nhiều.)

 

(Bọn dân quê chúng ta chân tay lấm bùn, sao sánh được với ngài sinh ra đã sung sướng.)

 

(Ha ha ha, sướng quá hóa ra cái thân tàn tạ thế này đây.)

 

(Nhìn ngài vẫn còn khỏe mạnh lắm, chắc chắn là người sống lâu, sau này hưởng phúc con cháu đầy đàn.)

 

(……)

Trong khi tổ mẫu ta bận trò chuyện với phu nhân Quốc công, ta chỉ mải ngắm đôi song sinh như tượng ngọc kia, tính tình thật hiền lành, mãi không gỡ được chiếc cửu liên hoàn trên tay.

 

Còn cô bé búi tóc hai chỏm kia, tuổi còn nhỏ mà đã ra dáng một tiểu thư khuê các đoan trang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhìn cô bé, ta lại nhớ đến Thu muội đen đúa ở nhà –

 

Nói đi cũng phải nói lại, nếu mà đánh nhau thì muội muội ta nhất định thắng.

 

Chuyến đi kinh thành này, nhà ta thu hoạch thật nhiều.

 

Di nương Chu cho mười lạng bạc và năm sáu bộ quần áo cũ, phu nhân Quốc công cho ba mươi lạng bạc và mấy bao lớn bánh trái, đồ khô, trà, lụa, dược liệu và thịt khô.

 

Thiếu phu nhân phủ Quốc công – mẫu thân của cặp song sinh kia, nghe nói mẫu thân ta sắp sinh, không chỉ cho một bọc quần áo và đồ chơi cũ của trẻ con, còn đặc biệt sai bà v.ú gói hai viên thuốc bảo cho sản phụ.

 

À phải, thiếu phu nhân còn tặng ta một chiếc hộp gỗ sơn đen rất đẹp, trên nắp hộp còn chạm trổ hoa nữa.

 

(Xuân muội vài năm nữa là đến tuổi cài trâm rồi, mấy món trang sức này coi như mừng trước cho con bé.)

 

Lúc sắp đi, nàng đứng dưới cây hải đường trong sân, xiêm y nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng bảo.

 

Thiếu phu nhân thật xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan với đôi mày cong như lá liễu.

 

Nhưng nàng đẹp đến nhường nào, ta còn nhỏ quá, không tả hết được, chỉ mơ hồ cảm thấy trong lòng, có lẽ tiên nữ trên trời cũng chỉ đẹp đến thế thôi.

 

Tổ mẫu lại định kéo ta xuống lạy, thiếu phu nhân vội đỡ ta dậy: “Có đáng gì đâu, đừng làm thế.”

 

Lúc rời khỏi phủ, di nương Chu sai người thuê cho chúng ta một cỗ xe ngựa, nhưng gỗ mẫu tiếc tiền, xe vừa ra đến cổng thành, bà liền trả xe, đổi sang thuê một chiếc xe lừa cũ kỹ.

 

Như vậy, lại tiết kiệm được vài chục đồng tiền. Mấy chục đồng tiền này, có thể mua được bốn năm đấu gạo rồi.

 

Nếu không phải đồ đạc từ phủ Quốc công mang về quá nhiều, chắc tổ mẫu đến xe lừa cũng chẳng thuê đâu.

 

Về đến nhà đã khuya lắm, phụ mẫu nhìn nửa xe đồ đạc, vừa mừng vừa lo. Mừng vì mùa đông này sẽ không lo đói, lo vì không biết làm sao trả nổi ân tình lớn như vậy.

 

Bốn mươi lạng bạc, đối với nhà ta đã là một số tiền khổng lồ.

 

Tổ mẫu muốn dùng số bạc đó để buôn bán nhỏ, phụ thân lại muốn mua thóc gạo, số còn lại thì âm thầm cất đi phòng khi cần kíp.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com