#CCTK #akayhau CHƯƠNG 25: BÓNG SÓI - SÁT TÂM. “Còn bao lâu ta mới có thể bay?” Lê Vĩ than ngắn thở dài. Phạm vi địa bàn của Thiên Tà Giáo dù là ở khu hạch tâm cũng quá mức to lớn, thân là một tu sĩ như hắn cuốc bộ cũng cảm thấy mỏi nhừ cả hai chân. Liên tục thi triển thân pháp hàng tháng trời, rốt cuộc nhìn thấy nơi cần đến. .. Đó là dãy núi màu trắng cao chạm đến đám mây, tuy rằng không thể nào nguy nga hùng vĩ như Hồ Lô Sơn của Lê Vĩ, nhưng cũng to lớn vô cùng, nhân loại như một con kiến đứng dưới chân núi. Đây chính là Trường Bạch Sơn, nơi liên tục xảy ra các vụ mất tích bí ẩn của những nô lệ đào linh thạch trong nửa năm qua. .. Ngay cả hai vị đệ tử Trúc Cơ đến điều tra cũng biến mất. Nhìn rừng rậm hoang vu xung quanh núi, Lê Vĩ thầm nghĩ khả năng cao thật sự là do yêu thú cường đại nào đó gây sự. Hắn bước đến gần, nhìn thấy mấy cái lều dựng gần chân núi, xung quanh có không ít người đang thổi lửa nấu cơm, hầu hết đều là phàm nhân, thanh niên, nam tử ăn mặc rách rưới, làn da ngâm đen, đôi tay thô sạm. “E hèm, tại hạ là đệ tử trong giáo phái đến!”Lê Vĩ lên tiếng nói. “Thì ra là tiên trưởng đại nhân, bọn nô tài không kịp tiếp đón, xin đại nhân tha tội.”Cả đám phàm nhân kéo đến quỳ rạp xuống đất. Lê Vĩ suýt chút nhảy dựng lên, thân là người hiện đại, nào có chuyện một đám người quỳ gối trước mặt của mình, cảm thấy vô cùng không thích ứng. “Làm cái gì thế? Mau đứng lên!”Lê Vĩ quát lớn doạ cho các phàm nhân sợ hãi. Nhưng cũng không dám làm trái lời hắn, lập tức lật đật đứng lên. “Các ngươi là ai?”Hắn hỏi. “Bẩm đại nhân, tất cả chúng tôi đều là nô lệ phụ trách khai thác linh thạch trong núi.”Một gã trung niên nhân có vẻ là người đứng đầu đám người, kính cẩn giải thích: “Nhưng nửa năm qua không ngừng có thành viên trong đoàn chết đi, vì thế chúng tôi quyết định chạy xuống chân núi chờ đợi Chấp Sự đại nhân xuất quan.” Lê Vĩ nghe vậy ánh mắt loé lên, hỏi: “Làm sao các ngươi biết những nô lệ kia đã chết? Chẳng phải chỉ nói bọn hắn mất tích hay sao?” Mất tích và chết là hai khái niệm khác biệt hoàn toàn, trong nhiệm vụ chỉ nói những nô lệ mất tích mà thôi. “Còn nữa, Chấp Sự mà các ngươi nói là ai?”Hắn hỏi tiếp. Đám người đưa mắt nhìn nhau, chứng kiến trong mắt đối phương sự sợ hãi, vội vàng giải thích: “Trong lúc huynh đệ khai thác, đêm xuống thường nghe thấy tiếng gầm quỷ dị, cái bóng một con yêu thú dữ tợn sâu bên trong hầm mỏ chiếu rọi trên thạch động, những huynh đệ không may ở gần gào thét thảm thiết rồi biến mất, chẳng phải đã bị yêu thú đó ăn rồi sao?” “Về phần Chấp Sự, ngài ấy chính là người quản lý mỏ linh thạch ở Trường Bạch Sơn, tuy nhiên đã bế quan lâu rồi chưa xuất hiện.” Lê Vĩ ngưng giọng hỏi: “Thật sự có cái bóng yêu thú chiếu rọi trong hầm mỏ sao? các ngươi có thấy rõ ràng đó là yêu thú gì không?” “Bẩm tiên trưởng đại nhân, những người nhìn thấy chân thân yêu thú đều đã chết, mấy người chúng ta may mắn nhìn thấy bóng đen ở phía xa, đó có vẻ là một con sói khổng lồ.”Trung niên nhân tiếp tục bẩm báo. “Chấp Sự mà các ngươi nói đã bế quan, thế ai báo tình hình tại mỏ về trong giáo?”Lê Vĩ hỏi tiếp. “Là đệ tử của Chấp Sự đại nhân - Trần công tử.”Trung niên nhân hồi đáp. “Mang ta đi gặp hắn!”Lê Vĩ ra lệnh. “Mời đại nhân!”Trung niên nhân vội vàng dẫn đường. Hai người leo lên núi. .. Nửa ngày sau, đã nhìn thấy một tiểu viện bằng gỗ được xây giữa thân núi, trung niên nhân giới thiệu: “Đây là nơi ở của Chấp Sự đại nhân và Trần công tử, bọn họ phụ trách giám sát tình hình tại Trường Bạch Sơn.” “Ngươi có thể đi!”Lê Vĩ phất tay. “Nô tài cáo lui!”Trung niên nhiên cung kính rời khỏi. Lê Vĩ bước chân vào tiểu viện, từ bên trong đã có tiếng nói vọng ra: “Là sư huynh trong giáo đến sao?” “Không sai, ta là Lê Vĩ, nhận nhiệm vụ điều tra tình hình.”Lê Vĩ gật đầu, lấy ra Nhiệm Vụ Lệnh. Nhìn thấy vậy, một tên thanh niên tuấn tú, thân khoác thanh y từ trong viện bước ra, chắp tay chào hỏi: “Tiểu đệ là Trần Tùng, đệ tử của Trần Nhiên Đạo Nhân.” Lê Vĩ đánh giá đối phương, tên Trần Tùng này chỉ có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, rõ ràng không đủ để giải quyết khó khăn tại mỏ linh thạch nên mới báo cáo tình hình về trong giáo. “Trần chấp sự vẫn đang bế quan sao?”Hắn hỏi. “Đúng thế, sư phụ của đệ đang trong giai đoạn mấu chốt đột phá đến Kim Đan Trung Kỳ không thể xuất quan, có lẽ phải mất thêm vài năm tĩnh luyện.”Trần Tùng tiếc nuối thở dài: “Bằng không có ngài trấn thủ, con yêu thú kia chắc chắn không dám ngang tàn như vậy.” “Ngươi cũng cho rằng là yêu thú gây ra sao?”Lê Vĩ nhíu mày. “Ngoại trừ yêu thú, làm sao còn kẻ nào dám ăn gan hùm mật báo đến Thiên Tà Giáo ta gây sự.”Trần Tùng nghiêm mặt đáp: “Huống hồ tiểu đệ cũng đã kịp nhìn thấy cái bóng con yêu thú đó từ phía xa, may mắn nhanh chân chạy trốn.” “Cái bóng của yêu thú thường xuất hiện khi nào?”Lê Vĩ đi thẳng vào vấn đề. “Vào giữa đêm!”Trần Tùng rùng mình nói: “Có lẽ đích thân Kim Đan cường giả mới giải quyết được nó!” “Chít!”Tiểu Bối ngồi trên vai chủ nhân nghe vậy vô cùng hiếu kỳ, chớp chớp đôi mắt nhỏ. Nó nóng lòng muốn thử, xem con yêu thú kia có bản lĩnh gì. “Đêm nay ngươi mang ta đi theo dõi tình hình!”Lê Vĩ đáp. “Cái này. ..”Trần Tùng e ngại không thôi: “Tiểu đệ chỉ mang sư huynh đến bên ngoài hầm mỏ, nếu ngươi muốn quan sát hãy tự mình đi vào.” “Ngươi dù sao cũng là Trúc Cơ tu sĩ, có cần nhát chết thế không?”Lê Vĩ bất mãn. “Hai vị Trúc Cơ trước đó đến làm nhiệm vụ đều lợi hại hơn ta, bọn hắn đều đã chết rồi.”Trần Tùng phản bác. Nhận thấy tên này thật sự sợ hãi, Lê Vĩ bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, dẫn ta đến bên ngoài cũng được.” “Đa tạ sư huynh.”Trần Tùng làm động tác mời: “Tiểu đệ đã chuẩn bị sẵn phòng cho ngươi nghỉ ngơi.” “Đa tạ.” Tiến vào trong phòng, Lê Vĩ truyền đạt ý niệm hỏi: “Tiểu Đồng, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào? Liệu có phải do yêu thú gây ra?” “Hắc, với bổn sự của ta, liếc mắt là nhìn thấu chân tướng.”Thấu Mệnh Nhãn khinh thường đáp: “Nhưng mấy chuyện nhỏ này đừng làm phiền đến ta, ngươi cũng nên tự mình kinh lịch để trưởng thành.” “Cút đi!”Lê Vĩ bất mãn hừ một tiếng. Hắn nằm xuống giường, Tiểu Bối lăn lộn bên cạnh, tò mò hỏi: “Chít, ngươi nghĩ không phải do yêu thú làm sao?” “Tiểu Hoàng trước đó đã từng nói, yêu thú chỉ cần không ngu sẽ không chủ động ra tay với tu sĩ tại Thiên Tà Giáo, không sợ cường giả cao cấp làm thịt sao?”Lê Vĩ chép miệng nói: “Nếu thật sự là yêu thú, tại sao chưa ai nhìn thấy chân thân của nó mà chỉ thấy cái bóng chiếu trên thạch động? ta thấy có kẻ làm chuyện mờ ám, cố tình đổ tội cho yêu thú thì đúng hơn.” Đối tượng khả nghi nhất chính là Trần Tùng và Trần Nhiên, nhưng mà Lê Vĩ không thể tìm ra lý do bọn hắn ra tay với các nô lệ. Nên biết rằng nô lệ khai thác mỏ linh thạch ở đây chỉ là phàm nhân, việc giết phàm nhân chẳng có lợi lộc gì cho tu sĩ cả. Trừ phi có nguyên nhân bắt buộc nào đó. .. Hắn cũng lười suy luận, nếu bản thân mình có đủ thực lực, chân tướng sẽ rõ ràng vào đêm nay. Nghĩ đến đây, Lê Vĩ khoanh chân ngồi xếp bằng, ổn định trạng thái, sẵn sàng chiến đấu. . .. Đêm xuống, bầu không khí tại Trường Bạch Sơn lâm vào tĩnh lặng. .. Thân là tu sĩ, Trần Tùng và Lê Vĩ đều có thể dễ dàng nhìn thấu quang cảnh trong đêm. Trần Tùng đi trước dẫn đường, Lê Vĩ theo sát phía sau. .. Mỏ linh thạch nằm sâu trong lòng núi trường bạch, lối vào như một cửa hang động do sức người khai mở. Vừa mới đến gần, Lê Vĩ đã cảm giác được linh khí nơi này nồng đậm khác thường, từng tia linh khí như hoá thành hơi nước bám lên da thịt hắn. “Không đúng lắm.”Ánh mắt hắn lấp loé một tia nguy hiểm: “Dù đây là mỏ linh thạch cũng không thể có nồng độ linh khí cao đến vậy.” Linh khí ở nơi này nồng đậm chẳng thua gì linh khí tại Hồ Lô Sơn, nên biết rằng phía dưới Hồ Lô Sơn là phong thuỷ bảo địa hàng đầu của Thiên Tà Giáo, là địa bàn của đại trưởng lão, nơi có rất nhiều mỏ linh thạch chôn dưới lòng đất nên mới được ưu ái như vậy. Một cái mỏ linh thạch ở Trường Bạch Sơn lấy tư cách gì có được chất lượng linh khí sánh ngang Hồ Lô Sơn được cơ chứ? Điều này phàm nhân bình thường không thể nhận ra, nhưng làm sao qua được cảm ứng của Lê Vĩ? Mà nếu Lê Vĩ đã nhận ra sự khác thường, không lý do gì tên Trần Nhiên tu vi Kim Đan kia không thấy kỳ lạ. Tại sao hắn không báo tin tức này về giáo? “Mỏ linh thạch này không tầm thường, tên Trần Nhiên kia quả thật có vấn đề.”Lê Vĩ trong lòng nghiêm nghị. Hắn cẩn thận dùng Âm Dương Linh Lực bảo vệ khắp toàn thân, âm thầm truyền linh lực vào trong Thái Cực Bào. Theo chân Trần Tùng, rốt cuộc đến gần lối vào hầm mỏ. .. Đây là một hang động tối tăm, trên tường có treo những ngọn đuốc đang thiêu đốt tạo ra những làn ánh sáng mờ ảo. “Sư huynh vào điều tra đi! Tiểu đệ bên ngoài chờ đợi.”Trần Tùng nói. “Được rồi!”Lê Vĩ ôm Tiểu Bối trong lòng, cẩn thận bước vào. Linh khí ngày càng dày đặc, đã không thua gì khu vực hạch tâm tại Hồ Lô Sơn. Nơi này được đào như một đường hầm từ ngoài vào sâu trong núi, các nô lệ khai thác đến đâu sẽ đào hầm đến đó, khắp nơi vẫn còn dấu vết đào bới bằng cuốc xẻng, những mảnh vụn linh thạch li ti. .. Lê Vĩ tiến sâu vào, đi được một nửa hầm mỏ, nhìn thấy chỗ sâu trong núi ngày càng khuếch đại. .. HÚ. .. Chợt một tiếng tru dài xé tan màng đêm, hang động tăm tối như sáng lên trong khoảnh khắc này, cái bóng của một con sói khổng lồ hiện lên trên vách đá, hai mắt nó sáng ngời như mặt trăng khoá chặt lấy thân thể Lê Vĩ. Một luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ trấn xuống thân thể hắn. .. Lê Vĩ rùng mình, tiếng hú này là thật, cái bóng yêu thú cũng không thể làm giả. .. Chẳng lẽ thật sự là yêu thú gây nên? ẦM! Bỗng nhiên từ phía sau, một chưởng hung hăng giáng thẳng vào đầu hắn. “CHÍT!” Tiểu Bối ngồi trên vai hắn phản ứng cực nhanh, nó giận dữ kêu lên một tiếng, Thuỷ và Phong hai loại lực lượng hình thành lốc xoáy nhỏ trên móng vuốt vồ ra đón lấy một chưởng này. OÀNH. .. Hầm mỏ rung lắc, Tiểu Bối bị chấn đến bay vọt. .. Lê Vĩ mãnh liệt quay người, chứng kiến một tên hắc y nhân vừa tập kích mình từ phía sau. Hắc y nhân hai mắt loé lên vẻ kinh ngạc, vạn phần không ngờ con thú nhỏ kia có thể ngăn chặn một chưởng của mình như vậy. Nhưng y cũng không e ngại chút nào, tu vi Kim Đan Trung Kỳ bạo phát, Hoả Linh Lực hình thành ấn trảo vồ vào ngực Lê Vĩ. Lê Vĩ không thèm phòng ngự, ngược lại vung lên nắm tay. Âm Dương Linh Lực dung hợp, toàn bộ mạch trong cơ thể bạo phát, Tiểu Linh Thụ trong đan điền bùng nổ nguồn linh lực khổng lồ. “Âm Dương Quyền!” Hắn vung quyền đấm thẳng về phía hắc y nhân, chấp nhận dón một trảo của đối phương vồ đến. “Ngu xuẩn!”Hắc y nhân cười gằn, thầm nghĩ một tên Trúc Cơ Hậu Kỳ lại muốn cùng mình ăn miếng trả miếng, đúng là tự tìm đường chết mà. XOẸT. .. Hoả Linh Trảo vồ thẳng vào lồng ngực Lê Vĩ, nào ngờ Thái Cực Bào bỗng nhiên sáng lên, một vòng xoáy như thái cực luân chuyển hiện ra ngay vị trí trảo ấn. PHỐC! Hoả Linh Trảo bắn ngược trở lại ngay đầu hắc y nhân, máu tươi cuồng phún. .. Đồng thời, Âm Dương Quyền của Lê Vĩ đã đấm thẳng vào bụng y. “PHỐC!” Hắc y nhân phun ra một ngụm máu, cả người như diều đứt dây nặng nề đập vào vách đá, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị xới tung. Đây là sinh tử chiến, Lê Vĩ đương nhiên không giữ lại át chủ bài, kích hoạt Thái Cực Bào khiến đối thủ ăn quả đắng. Hoả Linh Trảo thiêu đốt y phục, xé rách da mặt sâu vào bên trong, lộ ra diện mạo một tên nam tử đã bị bỏng nặng, đầm đìa máu tươi. “Xem ra ngươi chính là Trần Nhiên chấp sự.”Lê Vĩ hừ lạnh: “Mỏ linh thạch này có vấn đề, ngươi đang ẩn giấu bí mật gì?” “Ngươi đã biết quá nhiều, không thể để ngươi sống!”Trần Nhiên hít sâu một hơi, nuốt xuống một viên Liệu Thương Đan đã ngậm sẵn trong miệng. Hắn nhanh chóng phục hồi thương thế, nghiến răng gầm lên: “Huyết Hoả Chi Pháp!” Hoả Linh Lực khắp toàn thân hừng hực thiêu cháy, Trần Nhiên thiêu đốt máu huyết của mình thi triển bí pháp, đề thăng tu vi. Chỉ thoáng chốc, tu vi của Trần Nhiên đạt đến Kim Đan Hậu Kỳ. “Lần này ngươi phải chết!” Trần Nhiên thực lực đại tăng lao vọt đến, hai tay đều là Hoả Linh Trảo đang bạo phát. Lần này rút kinh nghiệm, y không nhắm vào Thái Cực Bào trên thân Lê Vĩ, mà tập trung vồ vào đầu. “Tam Ảnh Bộ Pháp!”Lê Vĩ thi triển thân pháp, hoá ra hai tôn phân ảnh, chạy về ba hướng khác nhau. Linh thức của Kim Đan Hậu Kỳ quét ra, lập tức nhìn thấy bản thể có nhiều linh lực nhất của Lê Vĩ. Trần Nhiên cười lạnh, hung bạo tấn công về nơi đó. .. BÙM! “Bản thể”này nổ tung, linh lực bùng phát, Trần Nhiên lại bị chấn đến phun máu. “Sao lại như vậy?”Trần Nhiên cả kinh. Hắn đâu biết rằng khi thi triển Tam Ảnh Bộ Pháp, Lê Vĩ đã lén lút chuyển nguồn linh lực tích trữ trong Tiểu Linh Thụ sang một phân ảnh, khiến phân ảnh này chẳng những giống với bản thể, mà còn chứa nguồn linh lực có thể phát nổ khi bị đánh vào. Nếu không phải đối phương là Kim Đan Kỳ, vừa rồi đã bị nổ tan xương nát thịt. Đây là một cách thức chiến đấu mới mà Lê Vĩ nghĩ ra sau những ngày rèn luyện cùng đám yêu thú trên Hồ Lô Sơn. “Nhân lúc ngươi bị thương, đoạt mạng ngươi!” Lê Vĩ cười lạnh quay lại, Âm Dương Quyền thô bạo đấm ra. Trần Nhiên không dễ dàng chịu thua, lấy ra một kiện Pháp Bảo - Hoả Linh Kiếm đón đỡ. OÀNH. .. Tay của Lê Vĩ toé máu, nhưng Trần Nhiên cũng trọng thương nện thẳng vào thạch động. “Chạy!”Trần Nhiên muốn đào tẩu, thực lực của tên đệ tử này vượt xa tưởng tượng của hắn rồi. Nào ngờ vừa mới chật vật đứng lên. .. “Chít!”Tiểu Bối thi triển Ngự Phong Bộ như một cơn lốc lao vọt tới. Hải Khiếu Kinh vận chuyển, linh lực như con sông cuộn trào dồn vào móng vuốt vồ ra, xuyên thủng đầu đối thủ. PHỐC! Máu tươi cuồng phún, Trần Nhiên hai mắt trợn lên nhìn trừng trừng con thú nhỏ này. Không thể tưởng tượng khi nó bạo phát lại có uy lực khủng khiếp đến mức đó. Lê Vĩ nhân cơ hội lại ở phía sau đấm ra một quyền kết liễu. “Hự. .các ngươi. ..” Trần Nhiên có lẽ chưa từng ngờ đến bản thân sẽ vẫn lạc trong tay một người và một thú tu vi thua xa mình đến như vậy. .. Chết không nhắm mắt. “Phù. ..”Lê Vĩ thở ra một hơi, cùng với Tiểu Bối đập tay ăn ý, chống nạnh cười ha hả. Hắn thành thạo lột xuống Nhẫn Trữ Vật và nhặt lên Hoả Linh Kiếm của Trần Nhiên. Tiểu Bối càng trực tiếp hơn, dùng móng vuốt nhỏ xé rách đan điền lão ta, móc ra một viên Kim Đan nồng đậm hoả thuộc tính. HÚ! Tiếng sói tru dài vẫn tiếp tục vang lên tại chỗ sâu trong hầm mỏ, cái bóng sói khổng lồ cứ nhìn chằm chằm về phía bọn họ. Một người một thú nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn nhau, cắn răng quyết định: “Vào!” . .. Chúc cả nhà chiều vui vẻ. Đa tạ các độc giả ủng hộ e. Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe truyện audio.