#CCTK #akayhau CHƯƠNG 24: CÒN SỐNG? TIỂU ĐỒNG! Lê Vĩ nhận nhiệm vụ xong, không vội rời khỏi giáo phái. .. Ngược lại tiếp tục hỏi thăm một vị thanh niên ăn mặc lịch sự, bạch y như tuyết, diện mục hoà nhã ven đường: “Sư huynh, đệ vừa nhập giáo chưa lâu. .. cho hỏi nơi nào có những thứ như điển tịch, kỳ thư ghi chú thông tin về các loại tài nguyên tu luyện?” “Cái gì mà điển tịch với kỳ thư?”Thanh niên trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đó là thứ mà đệ tử quèn như chúng ta. .. à không, đệ tử quèn như ngươi có thể tiếp xúc sao?” “Sư huynh hiểu lầm.”Lê Vĩ lựa lời giải thích: “Đệ vừa tu đến cảnh giới Trúc Cơ không lâu, muốn tìm hiểu thông tin về những thứ như thảo dược, linh quả ven đường. .. chẳng may vô tình nhìn thấy còn biết cách phân biệt thứ nào có lợi, thứ nào gây hại.” Một đường từ Hồ Lô Sơn đi xuống, hắn phát hiện không ít những loại trái cây, thực vật kỳ lạ mọc ở xung quanh. Nhưng vì mù tịt kiến thức tu chân, sợ vô ý trúng thứ kịch độc nên chẳng dám làm liều. Điều này cũng khiến Lê Vĩ cực kỳ bất đắc dĩ. Người ta xuyên không được kế thừa trí nhớ của chủ thể, thậm chí có cả một pho tàng kiến thức đồ sộ trong đầu, đôi khi tặng kèm truyền thừa của cường giả thông thiên triệt địa. Nhìn lại hắn thì sao? Ngay cả cái rắm cũng không biết, thứ hắn nhận được là suýt chút nữa đã bị đám yêu nữ hút khô. Vậy nên Lê Vĩ cần tìm mua sách, bổ sung kiến thức, để ra đường gặp bảo bối còn biết cách nhặt nha. “Thì ra là thế, những thứ ngươi nói chỉ là căn bản, đến Tàng Thư Các dùng mười khối Linh Thạch Hạ Phẩm là đổi được một quyển Tiểu Tạp Thư, bên trong có ghi chép kiến thức ở nhiều lĩnh vực đủ dùng đến cấp độ Kim Đan.”Thanh niên đệ tử vỗ vỗ vai Lê Vĩ, hai mắt sáng ngời, cực kỳ tán thưởng nói: “Nhưng nể mặt tiểu sư đệ ngươi có lòng cầu đạo, vi huynh ở đây có một quyển Tiểu Tạp Thư siêu cấp, bán cho ngươi giá rẻ 15 khối Linh Thạch Hạ Phẩm là được.” Nói xong, vô cùng thần bí từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một quyển sách rách rưới, cố tình nhét vào tay Lê Vĩ. “Tiểu Tạp Thư siêu cấp?”Lê Vĩ giật mình hỏi: “Tiểu Tạp Thư siêu cấp có khác gì so với Tiểu Tạp Thư bình thường?” “Đương nhiên khác biệt.”Thanh niên chắp tay sau mông, ra vẻ đạo mạo nói rằng: “Vi huynh là một thế ngoại cao nhân, trong lúc hành tẩu võ lâm, ngạo thị giang hồ đã tiếp xúc vô vàn loại thiên tài địa bảo quý hiếm khó lường.” “Ta đã đem những kiến thức và trải nghiệm vô giá của mình tiện tay chép vào Tiểu Tạp Thư, đem nó nâng đến cấp bậc siêu phẩm, chờ đợi người hữu duyên với nó.” Hắn chỉ tay vào Lê Vĩ, dùng thanh âm tràn ngập kích động: “Mà sư đệ ngươi, chính là nhân vật xứng đáng kế thừa Tiểu Tạp Thư siêu cấp của ta.” Lê Vĩ nghe mà nhiệt huyết sôi lên, chỉ muốn bỏ ra cái giá lớn để đánh đổi Tiểu Tạp Thư siêu cấp này, cảm thấy 15 khối Linh Thạch còn rẻ, muốn bỏ ra 20 khối. Hắn rùng mình, lén lút thi triển Thấu Mệnh Nhãn nhìn về phía thanh niên áo trắng. Hư ảnh một tấm bia đá màu xám hiện ra sau lưng đối phương, bên trên hiện ra thông tin: “Bịp Khẩu Chi Tài, trời sinh có một cái miệng chuyên bịa chuyện, bịp bợm, phóng đại mọi thứ để thu lợi cho bản thân, người có tu vi thấp hơn sẽ dễ dàng bị tác động.” Khoé miệng Lê Vĩ co quắp, nội tâm thầm mắng gặp phải con hàng kỳ khôi. Cũng may có Thấu Mệnh Nhãn, bằng không lại mất Linh Thạch theo cách ngu ngốc rồi. Bia đá màu xám tượng trưng cho Tiểu Mệnh Cách, tên thanh niên này chỉ có duy nhất Bịp Khẩu Chi Tài, ngoài ra không còn mệnh cách nào khác, tương lai hữu hạn. Nghĩ đến đây, Lê Vĩ quyết định không kết giao với đối phương, ra vẻ tiếc nuối nói: “Sư huynh thông cảm, đệ vừa nhập giáo chưa lâu, trên người ngay cả một khối linh thạch cũng không có.” “Haizz, thật sự đáng tiếc mà.”Thanh niên áo trắng trong mắt loé lên tia khinh bỉ, sau đó cười phóng khoáng: “Nhưng sư đệ yên tâm, ngươi cùng ta hữu duyên, quyển Tiểu Tạp Thư siêu phẩm này vẫn giữ lại, chờ ngươi khi nào có đủ linh thạch lại đến tìm ta.” “Không biết cao tính đại danh của sư huynh?”Lê Vĩ chân thành hỏi. “Thế nhân thường gọi ta là Bạch Y Cường Giả, các thánh nữ ái mộ thì đặt biệt danh Bạch Y Tiểu Lang Quân.”Thanh niên ngẩng đầu nhìn trời, hận đời vô đối đáp: “Nhưng giữa hai ta có duyên, bổn sư huynh sẽ tiết lộ tên thật của mình - Lý Cuội.” “Phốc!”Lê Vĩ suýt chút phun ra, hai vai run run, cố gắng nín cười cảm thán liên tục: “Lý Cuội, danh xưng này thật sự oai hùng, chỉ với hai tiếng đã khiến thân thể ta chấn động.” “Quả nhiên chỉ hiền đệ mới hiểu ta.”Lý Cuội hào hứng nói: “Hẹn gặp lại!” Ống tay áo tung bay, rất có phong phạm cao nhân quay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng đối phương, Lê Vĩ lại phải cảm thán thế đạo hiểm ác, suýt chút tiểu đệ tử như ta bị lừa mất Linh Thạch ngay tại giáo phái của mình. Lắc đầu tạm dẹp Lý Cuội ra sau ót, Lê Vĩ dự định tìm đến Tàng Thư Các mua Tiểu Tạp Thư hàng thật giá thật. “HỪ!” Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vọng lên trong đầu khiến sắc mặt Lê Vĩ tái mét, linh hồn đau như bị xé toạc. “Đồ kiến hôi vô tri, chút kiến thức hạ đẳng cũng phải tìm cách học tập.”Thanh âm trầm thấp lạnh lùng truyền thẳng vào đại não: “Còn dùng bổn toạ để quan sát tên bịp bợm, đây chính là sự sỉ nhục to lớn.” “Ngươi? !”Lê Vĩ âm thầm kinh hãi: “Ngươi là Thấu Mệnh Nhãn? Ngươi không phải bị cầu thang đè chết rồi sao?” “Chết cái đầu của ngươi!”Thấu Mệnh Nhãn phẫn nộ: “Cầu thang tiền bối chỉ trấn áp, dạy dỗ ta chút bài học mà thôi, làm sao đến mức ác độc như ngươi nói? Còn không mau xin lỗi!” “Xin lỗi cầu thang à?”Lê Vĩ âm thầm buồn cười, con hàng Thấu Mệnh Nhãn này tuy cực kỳ hống hách và kiêu căng, nhưng xem ra đã bị cầu thang doạ đến mức ngoan ngoãn phục tùng rồi. Thấy nơi này không tiện ở lâu, Lê Vĩ vội vàng thi triển thân pháp rời khỏi trung tâm Thiên Tà Giáo. Hắn vừa lên đường đến phương hướng Trường Bạch Sơn thực hiện nhiệm vụ, vừa truyền âm trao đổi với Thấu Mệnh Nhãn: “Dù ngươi lợi hại đến mức nào, nhưng chủ ngươi đã chết, truyền thừa của hắn cũng thuộc về ta, theo lý ta chính là truyền nhân của hắn, ngươi phải tôn trọng thiếu chủ.” “Chủ nhân của ta? Ngươi nói kẻ nào?”Thấu Mệnh Nhãn âm trầm chất vấn. “Còn ai khác ngoài vị cường giả chết trong động phủ phía sau thác nước, chỉ còn bộ xương khô.”Lê Vĩ kéo lấy trường bào của mình nói: “Đây là Thái Cực Bào do hắn lưu lại, chứng minh ta là truyền nhân của hắn.” “Khặc khặc.”Thấu Mệnh Nhãn cất tiếng cười khinh bỉ vọng trong đầu Lê Vĩ: “Đúng là vô tri tiểu nhi, tên đạo sĩ đó muốn thu phục ta, bị ta phản phệ đến mức linh hồn, lý trí đều sụp đổ, điên điên khùng khùng từ Huyền Binh Đại Lục lưu lạc đến tận Man Di Chi Địa hoang vắng. .. Từ bao giờ hắn đủ tư cách làm chủ nhân của ta?” “Cái gì?”Lê Vĩ cả kinh. Nói vậy toàn bộ suy đoán của mình đều sai rồi? Vị tiền bối kia căn bản không phải bị kẻ thù giết chết, mà bị chính Thấu Mệnh Nhãn phản phệ đến chết vì cố gắng thu phục nó. “Không đúng, ta phát hiện xương tay của tiền bối bị chém đứt, Nhẫn Trữ Vật cũng biến mất, chứng tỏ ông ta từng chiến đấu.”Lê Vĩ nói. “Thật non kém, đừng ép mọi chuyện xảy ra theo cách nhìn của ngươi.”Thấu Mệnh Nhãn lại có cơ hội giáo huấn hắn: “Trong lúc mất đi tỉnh táo, trí tuệ như trẻ lên ba, tên đạo sĩ đó bị một đám gian nhân lừa gạt chặt tay đoạt mất Nhẫn Trữ Vật, bởi vì đau quá mà bỏ chạy, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết trong động phủ.” “Ngươi thật đáng sợ.”Lê Vĩ có chút kiêng kỵ. Vị tiền bối đó khi còn sống chắc chắn rất mạnh, thế mà vẫn bị Thấu Mệnh Nhãn quậy đến mức sống dở chết dở, cuối cùng vẫn lạc nơi thâm sơn cùng cốc. “Nếu không có cầu thang tiền bối ra tay, ngươi so với hắn còn thê thảm hơn.”Thấu Mệnh Nhãn thản nhiên đáp: “Không đủ thực lực lại muốn cưỡng ép thu phục bổn toạ, đó là cái giá phải trả!” “Là ngươi tự động lao vào đầu của ta, lão tử muốn thu ngươi khi nào?”Lê Vĩ bất mãn kháng nghị. “Khụ.”Thấu Mệnh Nhãn có chút im lặng, quả thật khi đó nó cũng tiêu hao rất nhiều, muốn tìm đại một thân thể để chiếm đoạt nên cũng không kén chọn, liền lựa chọn Lê Vĩ. Nào ngờ trong cơ thể tên này lại cất chứa một vị tiền bối đáng sợ như thế, kết quả nó bị trấn áp chỉ bằng uy thế của đối phương. Chiếc cầu thang kia là tồn tại mà dù là thời kỳ toàn thịnh của Thấu Mệnh Nhãn cũng không thể trêu vào. Nó thay đổi chủ đề, truyền đạt ý niệm: “Tóm lại từ giờ bổn toạ sẽ hướng dẫn ngươi trưởng thành, chỉ điểm cho ngươi, những thứ phế thải như Tiểu Tạp Thư gì gì đó là không cần thiết.” “Thật sự sao?”Lê Vĩ hai mắt toả sáng. Vừa rồi hắn còn đang u oán vì chẳng có ai chỉ đường dẫn lối cho mình, nào ngờ ông trời nghe được tiếng lòng. .. Tuy rằng Thấu Mệnh Nhãn có thể không sánh bằng cầu thang, nhưng nó cũng vô cùng kinh khủng, lai lịch lại còn bí ẩn. “Đừng vội mừng, bổn toạ sở dĩ tạm thời thoả hiệp là vì cầu thang tiền bối đã giúp ngươi luyện hoá ta.”Thấu Mệnh Nhãn lạnh lùng uy hiếp: “Nhưng nếu ngươi không thể hiện ra được giá trị, bổn toạ thà rằng tự bạo cũng không đi theo một tên vô dụng.” “Đừng quên rằng nếu chủ nhân quá vô dụng sẽ không đủ tư cách sở hữu bảo vật đẳng cấp cao, có thể nhận phản phệ nặng nề bất cứ lúc nào.” “Hừ, ta có vô dụng hay không. .. Tương lai mới biết được.”Lê Vĩ bĩu môi đáp. “Cứ quyết định như thế, còn không mau gọi một tiếng sư phụ?”Thấu Mệnh Nhãn uy nghiêm cất giọng. “Tiểu Thấu!”Lê Vĩ gọi. “Ngươi đùa bổn toạ?”Thấu Mệnh Nhãn gào thét. “Đùa cái rắm, lão tử là chủ nhân của ngươi, ngươi lại muốn ta gọi là thầy?”Lê Vĩ không phục đáp: “Dù là cầu thang còn chưa đưa ra yêu cầu vô lý đó.” Nghe hắn nhắc đến cầu thang, Thấu Mệnh Nhãn rốt cuộc hạ nhiệt, vẫn không cam lòng: “Dù không phải sư đồ, ngươi cũng không được gọi ta là Tiểu Thấu, phải gọi Đồng Đại Nhân, đồng chính là đồng tử đấy, hiểu chưa?” “Đại Nhân? Ngươi là người sao? đực hay cái thế?”Lê Vĩ nghe vậy hiếu kỳ, chỉ có người mới được gọi là đại nhân mà. “Liên quan gì đến ngươi?”Thấu Mệnh Nhãn thật sự nổi nóng, đúng là cái tên thô bỉ. “Vậy thì gọi Tiểu Đồng!”Lê Vĩ hạ quyết định. “Khốn kiếp, có tin bổn toạ lập tức phản phệ ngươi?”Thấu Mệnh Nhãn nộ rống. “Ồn ào!”Một thanh âm hờ hững vô tình cắt ngang trận cãi vã: “Tiểu Đồng chính là Tiểu Đồng, cấm dị nghị!” “Vâng thưa tiền bối.”Thanh âm của Thấu Mệnh Nhãn - Tiểu Đồng tràn ngập u oán, nào dám mở miệng nói một chữ “không”? . “Cầu thang lão đại thật sự lợi hại!”Lê Vĩ mừng khấp khởi. Quả nhiên chỉ có đồ chơi khủng bố này hiển uy mới có thể hàng phục cái thứ không sợ trời, không sợ đất như Thấu Mệnh Nhãn. “Chít! ?” Tiểu Bối ngồi trên vai Lê Vĩ, nhìn thấy sắc mặt hắn khi thì vui, khi thì giận, khi thì vừa mừng vừa sợ. .. thật sự khó hiểu vô cùng, móng vuốt nhỏ gãi gãi đầu. “À đúng rồi.”Lê Vĩ xoa đầu Tiểu Bối truyền ý niệm hỏi: “Ngươi và vị tiền bối đó giằng co đến thác nước, có biết Tiểu Bối từ đâu mà ra không? Nó đã ở đó từ trước à?” Lê Vĩ luôn thắc mắc chuyện này, ở thác nước đó chỉ có một mình Tiểu Bối là rái cá, vậy bầy đàn của nó, phụ mẫu của nó đâu? “Chuyện nào nên nói bổn toạ sẽ tự nói, ngươi không cần hỏi!”Tiểu Đồng hững hờ đáp, sau đó chủ động trầm mặc. Lê Vĩ giận đến nghiến răng. .. Bất quá dù không đạt được đáp án chính xác, nhưng hắn cũng đã có kết luận lai lịch của Tiểu Bối không tầm thường. Bởi vì nếu Tiểu Bối chỉ là con rái cá nhỏ sinh ra và lớn lên ở một thác nước hoang vu, Thấu Mệnh Nhãn không cần phải ấp ấp mở mở trả lời như vậy. Tuy rằng tính cách của Tiểu Đồng không thân thiện, nhưng có được sự trợ giúp chủ động của nó, Lê Vĩ như tìm được một ngọn đèn dẫn lối giữa bóng đêm. Hành trình này có thể sẽ còn rất dài, hắn sẽ cố gắng bước, giống như đạp lên từng nấc thang Khai Mệnh Nghịch Thiên vậy. Tương lai không thể nói trước kết quả, chỉ có sự quyết tâm của hiện tại. Nhiệm vụ đầu tiên của giáo phái. Hắn phải hoàn thành! . .. Chúc cả nhà ngủ ngon. Đa tạ các độc giả ủng hộ e. Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe truyện audio.