Chiến Thần Hoa Mộc Lan

Chương 15



Vài năm trước, khi hắn mới bắt đầu làm 0, vì bị thương ở m.ô.n.g nên chỉ có thể nằm sấp trên long ỷ nghe triều thần báo cáo công việc. Chuyện này truyền đến Lạc Dương, bao gồm cả văn võ bá quan của Ngụy Viêm đều cười nhạo Mạnh Sướng ngu ngốc.

Tuy nhiên, Mạnh Sướng cũng làm được chút việc, hắn triệu tập các đại phu tài giỏi nhất Thục Trung biên soạn một cuốn sách y học chuyên khoa về bệnh trĩ, cuốn sách này được đánh giá cao ở Thục Trung.

Nhìn từ hiệu quả điều trị, Mạnh Sướng đã có thể ngồi trên long ỷ nghe các đại thần báo cáo công việc rồi. Nói tóm lại, người này không có tâm địa xấu xa gì, chỉ thích vui chơi, cũng không mấy khi làm loạn. Nhưng hắn có một nhược điểm lớn nhất chính là lười biếng việc triều chính.

Ngụy Viêm thường xuyên thức trắng đêm phê duyệt tấu chương, Mạnh Sướng hai ba tháng mới lên triều một lần, tấu chương có thể không phê thì không phê, có thể trì hoãn thì trì hoãn, thực hiện chế độ quân chủ ngoại tuyến.

Quyền lực vĩnh viễn không xuất hiện trong chân không, ngươi không thi hành quyền lực, ắt có người muốn thay ngươi thi hành quyền lực.

Bốn người bạn chơi của Mạnh Sướng đã hình thành Tứ Lương Bát Trụ trên triều đình Thục quốc, thay Mạnh Sướng thi hành quân quyền. Cả bốn người này đều phải hạ mình phục vụ cho Mạnh Sướng để có được những chức vụ cao này. Để thể hiện sự trung thành với cảm xúc, bốn người này không có vợ hay thiếp, gần như không khác gì hoạn quan, chỉ thiếu mỗi việc chưa bị một đao cắt đứt.

Để có được quyền lực và địa vị, họ đã hy sinh rất nhiều thứ, vì vậy họ tìm cách bù đắp lại những thứ đã mất ở một số lĩnh vực khác.

Ví dụ như lĩnh vực tiền bạc, bốn người bọn họ mấy năm nay ngoài việc cùng Mạnh Sướng chơi đùa ra thì chỉ có một chữ —— vơ vét!

Rõ ràng là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, cũng không có chiến loạn hay tai hoạ lớn, lại bị bốn tên này vơ vét tiền bạc đến nỗi dân không còn gì để sống.

Cũng không phải là không có đại thần ngay thẳng cố gắng chỉ ra vấn đề với Mạnh Sướng, nhưng Mạnh Sướng rất dễ mềm lòng, ý nghĩ của hắn hoàn toàn phụ thuộc vào việc ai là người cuối cùng đưa ra lời khuyên cho hắn.

Tứ đại gian thần che giấu cho nhau, đại thần ngay thẳng khó có ngày ngóc đầu lên được, trên triều đình rất nhanh chỉ còn lại những kẻ nịnh bợ. Mấy năm nay, bốn người bọn họ lại nghĩ ra một cách kiếm tiền hay —— bán chức quan.

Từ đại thần triều đình cho đến huyện lệnh, chỉ cần đưa tiền, bất kể là ai cũng có thể làm quan. Niêm yết giá cả rõ ràng, không lừa gạt người già và trẻ em.

Những người bỏ tiền mua quan sau khi nhậm chức, thường là điên cuồng vơ vét tiền bạc, sợ rằng trong nhiệm kỳ không vơ vét lại vốn thì sẽ bị lỗ.

Thục quốc trên dưới càng thêm oán thán, đặc biệt là năm trước Thục Trung xảy ra hạn hán, nghe nói lương thực điều đi cứu trợ thiên tai còn chưa ra khỏi kho lương đã mất hơn một nửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy tên mua quan bán chức ở địa phương nào có quan tâm gì đến sống c.h.ế.t của dân, cứ thế mà thu thuế, cứ thế mà múa may quay cuồng.

Sau đó chính là "Năm đói kém, người ăn thịt người"…

Nước Thục này đúng là có khuynh hướng tự mình chơi mình đến c.h.ế.t mà.

30.

Sau khi đến được Yểu Trung, Ngụy Viêm liền đưa đến một lượng lớn người.

Nguồn gốc chủ yếu có ba loại, một loại là tướng sĩ lập công và gia quyến của họ. Yểu Trung xây hai Chiết Xung Phủ, tổng quân số một vạn người, tính cả gia quyến thì có hơn năm vạn người. Bởi vì con em của phủ binh lúc nào cũng có nguy cơ c.h.ế.t trên chiến trường nên bọn họ rất muốn sinh con đẻ cái, ước chừng vài năm nữa số lượng người có thể tăng lên gấp đôi.

Một nguồn khác là chiêu mộ dân chúng, chủ yếu là nông dân từ khu vực đông dân của Trung Nguyên, bộ phận này có khoảng ba vạn người.

Phần cuối cùng là thương đồn, Đại Ngụy thi hành chính sách muối và sắt doc chính phủ quản lý, nhưng chính phủ chỉ quản lý bán buôn chứ không quản lý bán lẻ.

Mỗi lần Đại Ngụy tác chiến đều chiêu mộ thương nhân để vận chuyển lương thực. Sau khi lương thực được chuyển tới, chính phủ sẽ cấp phát "dẫn muối" cho thương nhân, giúp họ có thể lấy muối tại các mỏ muối tương ứng và bán ra.

Mà thương đồn thì tiến thêm một bước, cho thương nhân trồng lương thực ở các vùng biên cương cần lương thực, trồng ra rồi trực tiếp bán để đổi lấy muối, như vậy có thể giảm thiểu tối đa hao tổn trên đường vận chuyển. Bộ phận này có hơn năm vạn người.

Loay hoay cả tháng trời, phân chia xong ruộng đất và phòng tuyến, những việc còn lại thì đơn giản rồi, gieo hạt xuống rồi chờ ngày thu hoạch thôi.

Đương nhiên, ngoài việc chờ đợi, lúc nông nhàn ta còn dẫn người đi tu sửa thủy lợi, huấn luyện quân đội.

Ba năm sau, đồn điền đã thấy được thành quả, riêng sản lượng lương thực của một vùng Yểu Trung đã có thể cung cấp cho năm vạn đại quân dùng trong nửa năm tác chiến.

Sau khi thu hoạch mùa hè kết thúc, chiếu thư của Ngụy Viêm cũng đến.

Quả không nằm ngoài dự đoán của ta, khởi binh đánh Thục.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com