"Thứ hai, em sẽ nhờ mẹ kế nói nhỏ với ba, giao công ty cho em. Như vậy anh có thể yên tâm làm bác sĩ Lăng của anh, còn em thì ung dung làm chủ tịch hội đồng quản trị, đôi bên cùng có lợi!"
"Thứ ba, mẹ kế trẻ trung, xinh đẹp, đường cong hoàn hảo, không chừng năm sau chúng ta có thêm em trai, dòng họ lại có người nối dõi. Anh khỏi cần sinh nữa, thậm chí có thể đi triệt sản... Á!!! Sao anh lại véo em, đau, đau quá!!!"
Khi xe rời khỏi bệnh viện, một chiếc xe quen thuộc vụt qua trong tích tắc.
Tôi quay đầu nhìn lại: "Hình như là Lục Diêu?"
Linh Nguyệt thản nhiên đáp: "Không phải đâu, cậu nhìn nhầm rồi. Giờ này anh ta chắc đang nằm trên giường tâm sự với bạch nguyệt quang của mình, làm gì còn nhớ đến cậu."
Tôi vốn định rằng dù chia tay cũng phải giữ thể diện.
Nhưng nghe Linh Nguyệt nói vậy, đột nhiên tôi cảm thấy chẳng cần giữ làm gì.
Tôi chặn hết mọi cách liên lạc với Lục Diêu.
Mắt không thấy, lòng không đau.
Lăng Tiêu đến nhà cùng lúc với chúng tôi.
Vừa về đến nơi, anh đã lao ngay vào phòng thay đồ, suốt cả quá trình vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Phải đến khi dì Vương bày biện thức ăn lên bàn, Lăng Tiêu mới từ phòng bước ra.
Linh Nguyệt vừa thấy anh đã giật mình:
"Anh bị sao thế? Ở nhà mà cũng ăn mặc thế này à?"
Lăng Tiêu ngồi xuống bàn ăn với vẻ trịnh trọng.
Anh mặc một bộ vest ôm sát người, tóc tai gọn gàng không một sợi nào lệch.
Trông hệt như một tổng tài băng giá.
"Bình thường tôi chẳng vẫn vậy sao?" Lăng Tiêu nghiến răng hỏi.