Chia Tay Không Hối Tiếc

Chương 6: Chia Tay Không Hối Tiếc



"Thứ hai, em sẽ nhờ mẹ kế nói nhỏ với ba, giao công ty cho em. Như vậy anh có thể yên tâm làm bác sĩ Lăng của anh, còn em thì ung dung làm chủ tịch hội đồng quản trị, đôi bên cùng có lợi!"

"Thứ ba, mẹ kế trẻ trung, xinh đẹp, đường cong hoàn hảo, không chừng năm sau chúng ta có thêm em trai, dòng họ lại có người nối dõi. Anh khỏi cần sinh nữa, thậm chí có thể đi triệt sản... Á!!! Sao anh lại véo em, đau, đau quá!!!"

Khi xe rời khỏi bệnh viện, một chiếc xe quen thuộc vụt qua trong tích tắc.

Tôi quay đầu nhìn lại: "Hình như là Lục Diêu?"

Linh Nguyệt thản nhiên đáp: "Không phải đâu, cậu nhìn nhầm rồi. Giờ này anh ta chắc đang nằm trên giường tâm sự với bạch nguyệt quang của mình, làm gì còn nhớ đến cậu."

Tôi vốn định rằng dù chia tay cũng phải giữ thể diện.

Nhưng nghe Linh Nguyệt nói vậy, đột nhiên tôi cảm thấy chẳng cần giữ làm gì.

Tôi chặn hết mọi cách liên lạc với Lục Diêu.

Mắt không thấy, lòng không đau.

Lăng Tiêu đến nhà cùng lúc với chúng tôi.

Vừa về đến nơi, anh đã lao ngay vào phòng thay đồ, suốt cả quá trình vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Phải đến khi dì Vương bày biện thức ăn lên bàn, Lăng Tiêu mới từ phòng bước ra.

Linh Nguyệt vừa thấy anh đã giật mình:

"Anh bị sao thế? Ở nhà mà cũng ăn mặc thế này à?"

Lăng Tiêu ngồi xuống bàn ăn với vẻ trịnh trọng.

Anh mặc một bộ vest ôm sát người, tóc tai gọn gàng không một sợi nào lệch.

Trông hệt như một tổng tài băng giá.

"Bình thường tôi chẳng vẫn vậy sao?" Lăng Tiêu nghiến răng hỏi.

Khóe miệng Linh Nguyệt giật giật vài cái, không đáp lời.

Đúng lúc này, ba của hai người về đến nhà.

Ông vui vẻ chào hỏi tôi rồi ngồi xuống bàn ăn.

Lăng Tiêu liếc nhìn ba mình trong bộ vest chỉn chu, hỏi:

"Ba không thay đồ à? Bình thường vừa về đến nhà là ba phải mặc áo ba lỗ ngay, còn bảo mặc vest không thoải mái mà?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba Lăng nhìn tôi, rồi lại nhìn Lăng Tiêu đang ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt hớn hở:

“Hiếm khi các con dẫn bạn về, ba phải thể hiện chút gì đó chứ.”

Khóe miệng Lăng Tiêu giật giật mấy cái.

Bữa cơm bắt đầu.

Lăng Tiêu gắp một ít cơm vào bát, ra vẻ ta đây:

“Dì Vương, dọn hết giò heo và chân giò đi, nhiều dầu mỡ quá.”

Dì Vương vâng lời, bưng các món ăn đi.

Lăng Tiêu từ tốn nhai từng miếng rau xanh nhỏ xíu.

Ba Lăng nhìn con trai, ngạc nhiên:

“Thường ngày con không có thịt thì không chịu được, đến một cọng rau cũng chẳng thèm gắp cơ mà?”

Động tác của Lăng Tiêu khựng lại.

Anh nhìn ba mình đang cẩn thận cắt miếng bò bít tết trên đĩa, nói:

“Bình thường ba ăn bít tết chẳng phải toàn dùng đũa sao?”

Ba Lăng nghẹn họng.

Tôi vội vàng đỡ lời:

“Dao nĩa đúng là không tiện bằng đũa thật. Thi thoảng con cũng dùng đũa để ăn bít tết mà.”

Không khí dịu đi đôi chút.

Nhưng Lăng Tiêu tiếp tục:

“Ba tôi bình thường thích nhất món đầu cá hấp cay, ăn xong xương cá vứt đầy bàn.”

“Con làm sao thế hả!” Ba Lăng nghiến răng, ném đũa xuống bàn rồi đứng phắt dậy bỏ đi.

“Các con ăn đi, ba no rồi.”

Linh Nguyệt cúi gằm mặt, im lặng ăn cơm, không dám nói gì, cũng không dám hỏi thêm.

Bầu không khí lúng túng cuối cùng được dì Vương phá vỡ:




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com