Còn anh thì ngẩng cao đầu, làm như không thấy tôi.
Không lâu trước đây, Lăng Tiêu hoàn thành chương trình du học, trở về và làm việc tại bệnh viện chúng tôi, thậm chí còn ở ngay văn phòng bên cạnh tôi.
Sự xuất hiện của chàng bác sĩ cao ráo, lạnh lùng, mang vẻ đẹp trai cấm dục này đã khiến cả bệnh viện náo loạn.
Các cô gái chẳng có việc gì cũng muốn đi ngang qua văn phòng anh vài lần.
Số lượng đơn xin nghỉ phép giảm rõ rệt.
Còn tôi thì nhịn cả việc đi vệ sinh trong giờ làm, chỉ sợ đi qua hành lang nhiều lần sẽ phải đụng mặt anh.
Thấy tôi im lặng, Linh Nguyệt phấn khích hẳn lên.
"Cậu không nói gì là đang suy nghĩ nghiêm túc đúng không?
Quyết định rồi à? Anh trai hay ba tớ?"
Khóe miệng tôi giật nhẹ:
"Nếu chỉ có hai lựa chọn đó, thì tớ thà chọn ba cậu."
Linh Nguyệt càng hưng phấn hơn.
"Tuyệt vời! Thật ra tớ cũng nghĩ vậy!
Ba tớ già rồi, chắc cũng chẳng sống được bao lâu. Cậu sớm ngày thừa kế gia sản, chúng ta ngày ngày gọi người mẫu nam đến chơi!"
"Còn anh trai tớ thì không được, anh ấy sống điều độ, sức khỏe tốt lắm, tớ sợ cậu không chịu nổi anh ấy."
Tôi: "..."
Chiều hôm sau, Linh Nguyệt đúng giờ đến bệnh viện đón tôi tan làm.
Đi ngang qua văn phòng của Lăng Tiêu, cô kéo tôi vào trong.
"Anh, tối nay anh có phải tăng ca không?"
Lăng Tiêu ngẩng đầu khỏi máy tính.
Với chiều cao một mét chín, đường nét gương mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, vẻ ngoài của anh như được tạo ra từ sự ưu ái của tạo hóa.
Anh nhìn tôi một cái, ánh mắt hờ hững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không tăng ca."
Vừa nói xong, bác sĩ Vương ngồi đối diện anh ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Bác sĩ Lăng, không phải anh..."
Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu lập tức lia qua.
Bác sĩ Vương sững người, nuốt luôn câu nói.
Linh Nguyệt lại hỏi: "Vậy anh có định ra ngoài ăn tối không?"
Linh Nguyệt mừng rỡ: "Tuyệt quá! Tối nay anh ra ngoài ăn, em sẽ dẫn Sơ Đường về nhà ăn cơm. Có anh ở nhà cô ấy không thoải mái."
Động tác của Lăng Tiêu khựng lại.
Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Linh Nguyệt, ánh mắt tóe lửa.
"Vậy sao em không dẫn cô ấy đi ăn ngoài luôn? Đồ ăn nhà mình nấu có ngon lành gì cho cam."
Sắc mặt Lăng Tiêu cực kỳ khó coi.
Quả thật, người nấu ăn ở nhà họ là dì Vương – vốn làm vườn, nhưng vì tuổi cao nên xin chuyển sang làm bếp.
Còn món ăn dì nấu, ừm, rất... bổ dưỡng.
Linh Nguyệt nhón chân, ghé sát tai anh nói nhỏ: "Em muốn dẫn cô ấy về nhà để giới thiệu với ba chúng ta. Anh này, sắp có mẹ kế rồi đấy, vui không, bất ngờ không?"
Lăng Tiêu chậm rãi đứng thẳng người, dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù để nhìn Linh Nguyệt.
Vài giây sau, anh xách cô em gái lên, bước thẳng về phía phòng chụp CT.
"Đi, đi chụp xem hồi trước nằm viện có ai mổ nhầm não em rồi không."
Tiếng giãy giụa của Linh Nguyệt vang vọng khắp hành lang:
"Não em vẫn bình thường mà! Anh, để em kể cho anh ba lợi ích của việc có mẹ kế nghe!"
"Thứ nhất, ba có vợ rồi thì sẽ không suốt ngày giục chúng ta cưới nữa."