Đây là sinh nhật thứ ba mà tôi được tổ chức cùng với Kỷ Tây Thành.
Thật khó tin.
Không ngờ lại có người ở bên tôi lâu như vậy.
Vừa thổi nến xong, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ: “Chúc mừng sinh nhật.”
Đã mấy năm rồi, số này năm nào cũng đúng giờ gửi lời chúc.
Tôi hỏi là ai, nhưng chưa từng nhận được câu trả lời.
Kỷ Tây Thành lấy một ít kem bánh bôi lên mặt tôi.
"Anh muốn quà gì vậy, anh trai?"
Trong mắt cậu thiếu niên tràn đầy khát khao mãnh liệt, như đang chờ đợi điều gì đó.
Tôi đáp lại đúng như cậu mong đợi.
Nhếch môi cười: "Tôi muốn chơi chùa cậu."
Kỷ Tây Thành kéo vạt áo, tiến lại gần: "Giống như em nghĩ luôn đấy."
Không phải nói suông, chúng tôi thực sự đã ngủ chung một giường.
Bánh còn chưa ăn hết mà tôi đã không chịu nổi rồi.
Bắt đầu hối hận.
"Tối nay… chỉ làm mười lần thôi nhé?"
Cậu thiếu niên vẫn tập trung, không nghe.
"Anh trai không được lật lọng."
...
Ba giờ sáng, tôi vừa mới ngủ được, Kỷ Tây Thành vẫn chưa buồn ngủ, đang ở phòng khách cho mèo ăn, miệng lẩm nhẩm giai điệu không rõ ràng.
Tâm trạng rất tốt, hiếm thấy.
Giữa đêm mà nhóm chat vẫn đang sôi động, vì hôm nay Tần Tranh không nhận được quà sinh nhật từ Kỷ Tây Thành.
Anh ta làm loạn trong nhóm:
"Thấy sắc quên bạn!"
"Trọng sắc khinh bạn!"
"Vô tình vô nghĩa!"
Đoạn Kiến Xuyên: "Tấu hài ghê."
Thẩm Tuấn: "Chắc muốn chết."
Kỷ Tây Thành: "Muốn gì?"
Tần Tranh khoe một bức ảnh siêu xe: "Thấy cái này xứng với tôi không?"
Kỷ Tây Thành thuộc tuýp nhiều tiền ít lời.
Chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản anh ta, đủ mua ba cái xe đó luôn.
Tần Tranh được voi đòi tiên, hỏi tiếp: "Xe đẹp, nhưng tôi đẹp hơn hay nó đẹp hơn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cửa phòng phía sau mở ra, ánh mắt Kỷ Tây Thành ánh lên nụ cười: "Anh trai, em làm ồn đến mức anh tỉnh giấc à?"
Tôi buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, uể oải nói: "Không phải, có bệnh nhân."
Chỉ muốn ngủ thôi. Thật sự rất muốn ngủ...
Bác sĩ trực gọi, nói có một vụ tai nạn nghiêm trọng, thiếu người. Bác sĩ nào có thời gian đều được gọi tới hỗ trợ.
"Em đưa anh đi."
Tôi xua tay: "Không cần, bác sĩ Lương cũng đi, tiện đường ghé đón tôi."
Kỷ Tây Thành không nói gì, ánh mắt lạnh dần đi.
...
Tần Tranh chờ nãy giờ mới nhận được một câu: "Xe xấu, cậu còn xấu hơn."
Không đẹp thì thôi chứ! Sao lại xúc phạm người khác thế!
...
Xong việc thì đã gần ba giờ sáng.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng.
Lương Tẫn Từ gõ cửa: "Đi ăn khuya không?"
Tôi đồng ý.
Anh ta nhắc: "Mặc áo khoác vào, bên ngoài lạnh."
Tôi ngồi dưới điều hòa, hơ tay một lúc mới ấm lên.
Lương Tẫn Từ trả menu cho phục vụ, dặn: "Đừng bỏ rau mùi và hành."
Tôi buột miệng: "Anh cũng không ăn mấy thứ đó à? Trùng hợp ghê."
Anh ta gật đầu nhẹ.
Món ăn được mang lên nhưng vẫn có rau mùi và hành. Phục vụ vội vàng xin lỗi, nói là đầu bếp làm sai, muốn thay phần mới.
Tôi nghĩ một chút, thôi bỏ đi: "Không sao."
Tự mình gắp vào bát, rồi nhặt từng chút một ra. Vì quá tập trung nên không để ý ánh mắt của người đối diện. Chẳng mấy chốc, bên cạnh tôi có một đĩa thức ăn đã được nhặt sạch.
Lương Tẫn Từ làm như không có gì: "Ăn đi."
Lên xe về nhà, tôi mới phát hiện điện thoại đã sập nguồn vì hết pin.
Thôi kệ, chắc Kỷ Tây Thành ngủ rồi.
Tôi cũng không để tâm, trò chuyện với Lương Tẫn Từ một lúc, không biết ngủ quên khi nào. Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rõ ngoài cửa sổ.
Người ngồi ghế lái chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống.
"Ổn chứ?"
Tôi mở mắt, hơi lười biếng, cũng chẳng hỏi vì sao không gọi tôi dậy, chắc người ta có lòng tốt để tôi ngủ thêm.
Định tháo dây an toàn thì chiếc áo khoác trên người tôi rơi xuống.
Lương Tẫn Từ nhẹ nhàng nhặt lên.
Tôi chợt nhớ đến lời đồn rằng bác sĩ Lương khoa chỉnh hình mắc chứng sạch sẽ nặng, không cho ai ngồi xe mình, càng không cho chạm vào đồ cá nhân.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Quả nhiên, tin đồn chỉ là tin đồn. Người ta tốt như vậy còn gì.