Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang

Chương 5:



13.

Khoa nội trú có một thiếu niên đẹp trai đến mức khiến người ta kinh tâm động phách. Tin này nhanh chóng lan truyền trong nhóm chat nhỏ.

"Nhìn mặt thì ngoan ngoãn vậy, mà tính cách thì lạnh như băng, tôi chỉ hỏi có ăn cơm chưa mà cậu ta đã lơ luôn rồi."

"Không chơi điện thoại, cũng không ngủ, chỉ nằm đó ngẩn người. Bị thương nặng thế mà không thấy người nhà tới thăm."

"Nhìn da dẻ trắng trẻo mịn màng thế kia, chẳng lẽ là thiếu gia nhà giàu nào sao?"

"Nếu thực sự là thiếu gia, thì đâu đến mức không có tiền trả viện phí, chẳng phải là bác sĩ Giang đã ứng trước giúp cậu ta sao?"

"Phải rồi, bác sĩ Giang và cậu ta có quan hệ gì thế?"

"Bác sĩ Giang có ở đó không?"

Bác sĩ Giang lúc này chẳng rảnh mà tám chuyện.

Trán đổ mồ hôi: “Em phiền quá rồi đấy.”

Kỷ Tây Thành rút tay ra: “Anh à, anh hung dữ quá.”

Hung dữ bằng cậu sao, ngay cả trong nhà vệ sinh bệnh viện cũng dám như vậy.

May mà tôi đã sớm đổi cho cậu ấy sang phòng VIP, nếu không lỡ có ai vào thì…

Danh tiếng cả đời của tôi coi như xong.

Thật ra tôi vẫn thấy lúc trước cậu ấy còn yếu ớt một chút thì tốt hơn, ít ra không đến mức hại lưng.

Thiếu niên dựa lên người tôi không chịu rời.

Tôi mở vòi nước, bóp sữa rửa tay giúp cậu rửa tay.

Cậu khẽ cười, cụp mắt, chẳng biết đang nhìn về đâu.

“Anh à, quần anh bị bẩn rồi.”

Tôi nghiến răng: “Kỷ Tây Thành!”

14.

Vết thương của Kỷ Tây Thành đang dần làn, tối nay sẽ xuất viện.

Nhưng cậu ấy lại đi về hướng ngược lại với nhà.

Trong điện thoại, Tần Tranh vẫn đang giục: “Cái bánh sinh nhật của tôi chỉ đợi cậu tới cắt thôi đấy.”

Thiếu niên vừa được thỏa mãn xong tâm trạng khá tốt: “Năm phút.”

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của Tần Tranh. Cậu ta thích náo nhiệt, hễ quen sơ sơ là mời hết. May mà quán bar là của nhà, muốn hoang phí thế nào cũng được.

Kỷ Tây Thành là người đến muộn nhất. Sự xuất hiện của cậu thành công khiến tiêu điểm của buổi tiệc lệch hướng.

So với trước kia, Kỷ Tây Thành giờ đây ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn chút sắc bén nào. Tóc đã nhuộm lại màu tự nhiên, khuyên tai cũng tháo ra rồi, cổ trắng nõn xinh đẹp được quấn băng gạc trắng. Ánh mắt trong trẻo đến mức chỉ cần bạn cho cậu một viên kẹo, cậu sẽ ngoan ngoãn đi theo bạn về nhà.

Có người không quen Kỷ Tây Thành, bắt đầu nổi m.á.u tò mò:

"Đây là người các cậu nói bị bệnh tâm thần đó à?"

"Có điểm nào giống mấy lời các cậu nói đâu?"

Cô ấy bị bạn kéo lại: "Khuyên cô đừng dây vào, nhớ kỹ, họ Kỷ đều không nên động vào."

"Bề ngoài chỉ là giả thôi, chọc cậu ta giận lên rồi có muốn chạy cũng không kịp đâu."

Vừa nói dứt câu thì bên kia đã xảy ra chuyện. Có gã đàn ông uống quá chén tưởng Kỷ Tây Thành là tiếp rượu. Hắn đưa tay sờ mặt cậu: “Bao nhiêu tiền?”

Tần Tranh chỉ vừa vào nhà vệ sinh, lúc quay lại thì trong đầu chỉ còn hai chữ: Tìm chết.

Gọi bảo vệ đến khống chế tên kia.

Thẩm Tầm cũng có mặt, cùng suy nghĩ với Tần Tranh.

Giờ tính khí Kỷ Tây Thành đã thu lại nhiều lắm rồi.

Nếu là trước đây… Thiếu niên cầm chai rượu gõ mạnh vào mép bàn. Chỉ phần tay cầm là còn nguyên vẹn, rượu bên trong lẫn cả mảnh thủy tinh vỡ. Phần vỡ sắc nhọn đến mức đủ để cắt đứt động mạch.

Tần Tranh ám ảnh tâm lý, vội giữ tay Kỷ Tây Thành: "Cậu đừng có lại như lần trước!”

Lại gì cơ?

Lần trước, Kỷ Tây Thành mặt không cảm xúc uống rượu với họ suốt đêm, lặng lẽ đập vỡ chai, nhặt một mảnh, không chờ ai kịp phản ứng, cắt thẳng vào cổ mình.

Đúng là điên thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiếu niên giẫm chân lên lưng gã đàn ông, đưa mảnh chai đã vỡ một nửa cho hắn, từ tốn nói: “Anh uống cái này, tôi coi như chưa có chuyện gì.”

Rõ ràng ánh mắt mang theo ý cười, nhưng khiến người ta rùng mình. Gã kia đâu biết Kỷ Tây Thành là ai, chỉ là người quen qua loa, uống say rồi muốn gây chút chú ý.

Không ngờ lại đụng trúng người không nên đụng.

“Xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!”

Kỷ Tây Thành ra hiệu bằng mắt.

Bảo vệ hiểu ý, mạnh tay bẻ miệng gã ra.

Người yếu tim đã vội che mắt.

Thẩm Tầm lên tiếng: “Kỷ Tây Thành.”

Điện thoại đặt trên bàn vang lên tiếng thông báo WeChat.

Như cơn mưa đúng lúc.

Thiếu niên thả lỏng nét mặt, ném mảnh thủy tinh đi, rút chân lại.

“Đùa thôi.”

“Đã nói là hôm nay tâm trạng tôi tốt mà.”

Cậu nhấc điện thoại lên mở phần tin nhắn, không buồn ngẩng đầu.

“Biến đi.”

15.

“Anh ơi, em bị bắt nạt rồi.” Kèm theo một sticker đang khóc lóc đáng thương.

Tôi cau mày hỏi chuyện gì xảy ra.

Vừa tan làm, Kỷ Tây Thành gửi định vị cho tôi.

Tôi lập tức đến đón cậu.

Chỉ mười phút sau đã tới nơi. Là trước cửa một tiệm bánh.

Thiếu niên mặc áo hoodie ngồi ngoan ngoãn trên bậc thềm, ngẩn người nhìn cái bánh trước mặt.

“Kỷ Tây Thành.”

Nghe thấy giọng tôi, cậu ngước lên. Viền mắt đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương vô tội.

“Anh ơi…”

Tôi liếc thấy tay phải của cậu bị vật gì đó rạch một vết, m.á.u vẫn chảy mà cậu chẳng quan tâm.

“Em sao thế?”

Cậu ôm lấy eo tôi, không nói lời nào. Nhìn như vừa bị ấm ức ghê gớm lắm.

Tôi sợ động vào vết thương trên cổ cậu, không dám động đậy, liếc sang chiếc bánh, do dự nói: “Cái bánh này…”

Kỷ Tây Thành nói nhỏ: “Em làm đấy.”

...Xấu tệ.

Trên mặt bánh vẽ một người que, trên đầu viết to: JRN.

Thắt lưng tôi bị cậu nhẹ nhàng chọc vào: “Anh ơi, chúc anh sinh nhật lần thứ hai mươi sáu vui vẻ.”

Nếu không nói tuổi thì tôi còn vui thật đấy.

“Giang Nhập Niên?”

Lương Tẫn Từ cầm một cái bánh khác bước ra, ánh mắt ngạc nhiên.

Tôi bình tĩnh chào hỏi, tiện miệng hỏi: “Hôm nay cũng là sinh nhật cậu à?”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi vài giây, rồi thả lỏng biểu cảm.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Tôi đáp cảm ơn, cũng chúc lại.

Kỷ Tây Thành nắm tay tôi kéo đi.

“Anh ơi, mình về nhà đi.”

Khi đã đi rất xa, tôi ngoái lại nhìn, thấy Lương Tẫn Từ vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt u buồn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com