Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang

Chương 15:



37.

Tôi bước ra khỏi quán bar, thấy thiếu niên đang ngồi trên bậc đá. 

Cậu ngẩn người nhìn ánh đèn neon phía xa, ánh mắt trống rỗng. Thiếu niên mặc sơ mi xanh nhạt, đẹp đến mức không hề mang theo chút công kích nào, dải ruy băng trên cổ khẽ đong đưa theo gió.

Giống như mê dược, chỉ nhìn một lần đã thích.

Vết sẹo nơi tai trái đã không còn.

Sợi dây đỏ giấu dưới cổ áo đã ngả màu, cậu đeo nó suốt nhiều năm.

Tôi gọi khẽ: "Kỷ Tây Thành."

Thiếu niên nghe tiếng quay đầu lại: "Anh ư?"

Tôi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, chậm rãi nói:

"Chúng ta chia tay đi."

"Từ nay, đừng gặp lại nữa."

38.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tin tôi nghỉ việc lan rất nhanh. 

Người đầu tiên tìm đến là Lương Tận Từ. Trong ánh mắt anh ta có thêm vài phần dò xét.

"Vẫn muốn trốn tránh sao?"

Tôi mỉm cười thản nhiên.

"Không phải."

"Chỉ là muốn đổi chỗ khác thôi, nơi này tôi ở chán rồi."

"Nhập Niên." Người đàn ông ngập ngừng.

Tôi biết anh ta định nói gì.

"Lương Tận Từ, cảm ơn anh."

"Nhưng tôi hy vọng, không có tôi, anh sẽ sống tốt hơn."

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi rất lâu: "Không thể tốt hơn được đâu…"

39.

Trên xe tôi có một người.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, vẫn mặc đồ bệnh nhân.

"Tôi tưởng anh sẽ trả thù hắn." Kỷ Nam Chi lộ vẻ chán chường.

Anh ta không sống được bao lâu nữa. Tôi không nguyền rủa đâu.

Bệnh của Kỷ Nam Chi là bệnh di truyền. Từ nhỏ đã bị người ta xem bói, nói là không sống qua hai mươi tuổi. Nhà họ Kỷ không sinh được đứa con trai thứ hai, nên nhận nuôi Kỷ Tây Thành. Vì không phải con ruột nên thái độ đối với cậu ấy chẳng bao giờ tốt lên nổi.

Khi Kỷ Tây Thành lên sáu, nhà họ Kỷ phát hiện cha mẹ ruột của cậu có người mắc bệnh tâm thần. Họ sợ cậu bị di truyền, bèn dùng mọi phương pháp cực đoan để thử, ép cậu bộc lộ bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào.

Hôm đó, đoạn video giám sát mà Lương Tận Từ gửi đến là từ bãi đỗ xe ngầm ấy. Tôi nhìn thấy một mặt khác chưa từng biết của Kỷ Tây Thành.

Nhưng ngay sau đó, tôi còn thấy ảnh từ khi cậu ấy còn rất nhỏ. Có cảnh cậu bị trói treo lơ lửng trong kho lạnh, bị người ta ấn xuống hồ bơi. Khắp người là vết thương, đến mức không còn hình dạng con người.

Tai cậu... là do bị đốt bằng sáp nến nóng chảy.

Kẻ bạo hành quay lại một đoạn video rất ngắn.

Tôi nghe thấy đứa trẻ chưa đến sáu tuổi ấy khóc lóc vì đau, liên tục xin lỗi.

Rồi tôi lại đột ngột nhớ đến một đêm kia, từng chạm vào mắt Kỷ Tây Thành, hỏi cậu: "Em khóc thì sẽ thế nào?"

Thiếu niên khẽ run hàng mi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nhẹ nhàng: "Rất xấu, rất khó nghe."

Thật nực cười.

Họ cứ như đang dốc hết tâm sức tìm cớ để hợp lý hóa việc bạo hành, ép một đứa trẻ khỏe mạnh trở thành "thần kinh".

Sau đó lại nói với người khác: "Thấy chưa, tôi đã bảo nó bị tâm thần rồi mà."

Tôi nhìn Kỷ Nam Chi trước mắt.

"Tôi chia tay cậu ấy, là vì cứ nhìn thấy cậu ấy là tôi lại nhớ đến chuyện hôm đó."

"Lòng tôi không vượt qua nổi."

"Cũng sợ cậu ấy không tha cho chính mình."

"Trong chuyện này, người vô tội nhất chính là cậu ấy."

"Anh muốn tôi trả thù Kỷ Tây Thành, là vì anh từng thua cậu ấy rất nhiều lần, đúng không?" 

Người đàn ông cụp mắt, lạnh lùng: "Hắn là cái thá gì?"

Lúc này tôi mới hiểu vì sao Kỷ Tây Thành lại cực đoan đến vậy. Bởi khi đối diện với những người như nhà họ Kỷ, thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh.

"Cậu ấy là một người tốt."

"Không như các người... ngay cả làm người cũng không xứng."

Kỷ Nam Chi nhìn tôi lạnh băng.

"Anh đang bênh vực Kỷ Tây Thành à?" Anh ta hỏi với giọng điệu kỳ lạ.

Tôi không thay đổi sắc mặt: "Đúng."

Người đàn ông nhìn tôi rất lâu, bỗng ngoảnh mặt đi cười lạnh: "Mạng của nó thật tốt."

40.

Liên tiếp mấy ngày, tôi đều bị theo dõi.

Tưởng là Kỷ Nam Chi đã vội, cho đến khi thấy một tin tức xã hội.

Nói có người cầm d.a.o gây thương tích, nạn nhân được người đi đường tốt bụng cứu giúp. Hung thủ chính là Lý Chiếu, vừa xuất viện.

Tình hình hỗn loạn, không ai nhìn rõ người tốt bụng ấy là ai.

Tôi tinh mắt thấy trong video có một bóng người mờ nhạt, đeo khẩu trang, đầu đội mũ kín mít. Ngón tay lộ ra khỏi tay áo khẽ cong, ngón út đeo nhẫn, m.á.u chảy dọc xuống.

Là Kỷ Tây Thành.

Đã ba ngày rồi tôi không gặp cậu ấy.

Hôm đó, sau khi tôi nói chia tay, thiếu niên bất ngờ bật khóc.

"Là tại em không tốt sao?"

"Anh?" Cậu ấy định ôm tôi.

Tôi rất nghiêm túc nói:

"Kỷ Tây Thành, là do tôi không tốt."

"Tôi không phải người đáng để cậu yêu."

"*Còn nữa…"

"Cậu không cần phải báo ân."

Tôi đi rất xa rồi, vẫn thấy cậu đứng nguyên tại chỗ, mắt đỏ hoe nhìn theo.

Như đang hy vọng tôi quay lại.

Nhưng Kỷ Tây Thành à, tôi không muốn cậu dùng danh nghĩa báo ân để trói buộc chính mình trong tình yêu dành cho tôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com