Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang

Chương 14:



35.

Từ Trì uống đến choáng váng.

Anh ta lắc lắc đầu, mắt trợn to: "Nhập Niên, hình như tôi vừa thấy bạn trai cậu.”

Tôi chẳng mảy may để tâm, tay vẫn vuốt ve cơ bụng của nam người mẫu.

“Bao nhiêu?”

Người đàn ông làm bộ ngượng ngùng: “Hai mươi lăm.”

Tôi khẽ cười: “Tôi không hỏi tuổi.”

“Anh~”

Ngay lúc sắp hôn nhau...

“Anh”

Cái gọi là “mất kiểm soát” chẳng hề xảy ra.

Kỷ Tây Thành bình tĩnh lạ thường, liếc nhìn người bên cạnh tôi.

“Anh làm gì ở đây?”

Tôi thản nhiên nói thật: "Tìm cảm giác mới.”

Thiếu niên cong môi cười, hơi nghiêng đầu, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mềm lòng: “Vậy anh cứ bận đi, em đợi ở ngoài.”

Tôi không giữ lại, đầu ngón tay lơ đãng đặt lên điện thoại, nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên rời đi.

Trong lòng dường như khẽ động.

...

“Kỷ Tây Thành đúng là giỏi giả vờ.”

“Lừa đi tất cả của nhà họ Kỷ tôi, đẩy cha tôi vào tù, tra tấn tôi sống không bằng chết. Tuổi còn nhỏ, mà thủ đoạn thì cao thâm.”

“À đúng rồi.” Kỷ Nam Chi liếc nhìn tôi đầy ẩn ý: “Nó còn là một kẻ tâm thần.”

“Bác sĩ Giang, nếu năm đó cậu không cứu nó, có lẽ còn kịp gặp cha mẹ mình lần cuối.”

“Cậu hối hận không?”

Ký ức từng bị phong kín, theo những lời ấy, không ngừng tuôn trào trong đầu tôi. Tôi dựa vào tường, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch, như người đang hấp hối.

...

Trước năm mười tám tuổi, Kim Nhập Niên là đứa trẻ được gia đình nuông chiều hết mực.

Sống buông thả, không coi ai ra gì. Tính cách cứng đầu ăn sâu vào xương cốt. Cậu ta khinh thường tình cảm, phụ lòng biết bao người chân thành. 

Có lẽ vì vậy mà báo ứng kéo đến, lần tai kiếp lớn nhất trong đời.

Cảnh tượng trùng khớp với giấc mơ, gương mặt luôn mơ hồ cuối cùng cũng hiện rõ.

Mưa như trút nước b.ắ.n tung những vòng nước lớn. Một đứa bé bò lồm cồm, cố vươn tay kéo lấy ống quần sạch sẽ của tôi. 

Nó cầu xin tôi cứu nó.

Một luồng đèn xe mạnh quét qua, chói đến mức khiến nó nhắm mắt quay đầu đi.

Tôi nhìn thấy rõ vành tai trái của nó... chằng chịt vết sẹo xấu xí.

Đó là do bị bỏng nặng.

Nó đang bị ai đó truy đuổi.

Đằng xa, vài chiếc xe đen đang tiến lại gần.

Tôi nhàn nhạt nói: "Tôi chưa từng làm việc tốt.”

Đứa bé ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, khẩn cầu: “Cháu sẽ báo đáp chú, làm trâu làm ngựa cũng được.”

Nó sợ hãi, run rẩy toàn thân.

Tôi cười khinh thường, vốn dĩ không có đồng cảm, lạnh nhạt đáp: 

"Người muốn xách giày cho tôi, nhiều không đếm xuể, không thiếu cậu.”

Chờ rất lâu.

Nó tuyệt vọng, như chờ c.h.ế.t mà nằm bệt xuống đất.

“Nhưng mà...”

Tình thế đảo ngược.

Tôi ngồi xổm xuống, đột ngột giật lấy ngọc bội buộc bằng dây đỏ trên cổ nó, tiện tay tung qua lòng bàn tay.

“Cũng được, thêm cậu cũng chẳng sao.”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Nhớ kỹ lời cậu nói.”

“Dám quên, tôi sẽ g.i.ế.c cậu.”

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi đứng thẳng, để nó trốn kỹ.

Quấn sợi dây đỏ có ngọc bội mấy vòng quanh cổ tay.

Mưa vẫn rơi nặng hạt.

Tôi biết đua xe, mấy trò mạo hiểm liều mạng đều chơi cả. Khi xe tăng tốc tối đa, tôi vẫn chắc thắng như nắm chắc ván bài. Chỉ chờ mấy chiếc xe kia áp sát, lần lượt đ.â.m cho nát bét.

Nhưng tôi không ngờ xe mình lại bị kẻ khác động tay chân, mất kiểm soát. Lực va chạm khiến xe lao qua lan can cầu vượt, rơi thẳng từ độ cao mấy chục mét.

Người và xe cùng chìm sâu xuống biển, cảm giác nghẹt thở ập tới mãnh liệt, tim như bị một bàn tay siết chặt.

Không nhìn rõ, không nghe thấy gì.

Có một bóng người nhỏ nhắn cũng nhảy xuống theo.

Nó bơi về phía tôi, nắm lấy tay tôi, muốn kéo tôi lên.

Nhưng nửa người dưới của tôi bị kẹt trong xe, chiếc xe vẫn đang chìm dần, lực nơi cổ tay mỗi lúc một siết chặt hơn.

Ngay lúc đống xác vụn sắp rơi xuống... tôi đẩy đứa bé ra...

...

Đó không phải là mơ, là chuyện thực sự đã xảy ra.

Sau đó, tôi tưởng mình đã chết. Nhưng khi tỉnh lại, những gì diễn ra khiến tôi cảm thấy, thà c.h.ế.t còn hơn.

Chiếc xe của tôi bị kẻ thù cố ý phá hoại.

Chúng có kế hoạch.

Cha mẹ tôi c.h.ế.t trong vụ cháy nhà máy, mà đúng ba ngày sau khi tôi mất tích, họ trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện.

Nghe nói trước khi nhắm mắt, cha tôi còn lẩm bẩm xin lỗi, nói không nên nổi giận với tôi.

Nghe nói mẹ tôi trước khi c.h.ế.t cứ mãi gọi tên tôi, muốn gặp tôi lần cuối, không nhắm mắt được.

Chỉ còn một chút nữa thôi…

Tôi ôm bia mộ của họ, không ăn không uống, tới cây cầu vượt nơi xảy ra chuyện.

Lan can bị đ.â.m hỏng vẫn chưa được sửa chữa. Tôi đứng nơi rìa gãy, nhìn xuống mặt nước phía dưới.

Ngay lúc chuẩn bị bước ra… Có người bất ngờ kéo tôi lại, giọng khẩn thiết:

“Kim Nhập Niên.”

“Cậu đã hứa với tôi rồi.”

Lúc đó, Lương Tẫn Từ còn là một thiếu niên chưa biết giấu cảm xúc, trong mắt tràn đầy lo lắng. Cậu ấy dùng tương lai của mình để trao đổi với tôi: “Nếu cậu chết, tôi cũng sẽ chết.”

Tôi hỏi: “Không vẽ tranh nữa à?”

“Không cần.”

Cậu ấy yêu vẽ, từng muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng toàn cầu... giờ sắp đạt được rồi.

“Tôi hỏi cậu, còn người thân thì sao?”

Thiếu niên mắt đỏ hoe, nhìn tôi chằm chằm: “Không cần, tôi chỉ cần cậu.”

Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy luôn là đứa trẻ ngoan, mà lúc này lại đầy ngỗ nghịch. Đôi mắt đen láy tràn đầy sự quyết liệt.

“Nếu tôi vì cậu mà chết, cậu sẽ bị người ta lên án.”

“Kim Nhập Niên, số tiền cậu liều mạng giành được khi đua xe, đều quyên cho những đứa trẻ đó, là tiền của cậu, là danh tiếng cậu tự tạo nên. Bọn trẻ vẫn luôn viết thư cho cậu.”

“Chính cậu nói, sang năm sẽ đến thăm bọn chúng.”

Tôi cười thảm: “Lương Tẫn Từ, cậu đang đạo đức cưỡng ép đấy à.”

Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, giọng run rẩy, sợ hãi mất tôi. 

"Nếu có thể giữ cậu sống, tôi cam lòng ép cậu cả đời.”

Lương Tẫn Từ đúng là ngốc. Cậu sinh ra trong một gia đình truyền thống, con đường cả đời đều được vạch sẵn.

Nếu không có gì bất ngờ, chúng tôi sẽ ngày càng xa, thậm chí quên mất nhau. Nhưng cậu ấy bất chấp tất cả, muốn cùng tôi gắn bó trọn đời.

Cậu nói: “Chờ xử lý xong chuyện ở đây, chúng ta ra nước ngoài, đến nơi cậu thích.”

“Chúng ta sẽ kết hôn, có một gia đình.”

“Kim Nhập Niên, đừng bỏ rơi tôi.”

Tôi nhìn cậu, đầy lưu luyến. 

“Lương Tẫn Từ, đừng yêu tôi.”

Sau khi đưa kẻ thù vào tù, tôi rời đi không một lời từ biệt. Tôi viết thư cho Lương Tẫn Từ, bảo rằng mình sẽ không chết, bảo cậu ấy cũng phải sống thật tốt.

Khi chẳng ai hay biết, tôi đã chọn điều trị bằng MECT.

Tôi muốn quên hết quá khứ, quên đi chuyện cha mẹ không còn nữa.

Tôi tự dệt nên một lời nói dối khổng lồ, sau đó đổi họ, đổi thành phố.

Nếu như không gặp lại đứa bé đó…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com