Cha Ta Gả Vào Cửa Phú

Chương 9



9.



Lục Hoài Niên quả nhiên là một đại thiếu gia chính hiệu. Trước mặt đầy những món ngon, vậy mà cũng phải có bao người khuyên nhủ mãi hắn mới chịu ăn.



May mà cuối cùng hắn cũng chịu động đũa, ta xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.



“Ngươi định đi sao?”



Thấy ta đứng dậy, Lục Hoài Niên liền chậm rãi ăn, rồi khẽ cất tiếng:



“Đợi một lát, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”



Sợ rằng ngày mai tiểu thiếu gia lại giở trò bỏ ăn, ta đành nhẫn nại ngồi xuống, lẳng lặng chờ hắn mở lời.



“Ngươi cũng muốn nương ta và cha ngươi chia tay, đúng không?”



Ánh mắt Lục Hoài Niên nghiêm túc, giọng nói như đang bàn đến chuyện đại sự.



“Ngươi vẫn luôn gọi nương ta là ‘phu nhân’, chưa từng gọi một tiếng ‘nương’. Ta đoán, tâm tư của ngươi hẳn giống ta.”



Hắn nói từ cha mình, rồi đến phu nhân, lại chuyển sang cha ta. Cuối cùng, hắn hứa hẹn:



“Nếu chuyện thành, ta sẽ cho ngươi một trăm lượng vàng. Ngần ấy đủ để 2 cha con ngươi sống sung sướng cả đời. Ta không ghét ngươi, ta chỉ muốn phụ mẫu đều ở bên cạnh ta mà thôi.”



Không đúng!

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Những lời hắn nói hoàn toàn không đúng!



“Ngươi lấy đâu ra một trăm lượng vàng?”



Lục Hoài Niên không hiểu vì sao ta hỏi vậy, liền đáp ngay không chút do dự:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Sau này phủ Tần là của ta. Chớ nói một trăm, nhiều hơn nữa ta cũng có!”



Ta hừ nhẹ, đảo mắt nhìn hắn. Trước kia từng thấy hắn tuấn tú như tiên đồng, giờ nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ngốc đội lốt gấm vóc.



“Đó không phải bạc của ngươi. Vốn liếng là của phu nhân, lợi tức cũng là do phu nhân đích thân kiếm về. Ngươi là nam nhi, sao lại ngang nhiên nhận bạc của phu nhân là của mình? Lục Hoài Niên, sao ngươi lại thành ra loại người như thế?”



Cha từng bảo mắt ta rất to, tròn vo, lấp lánh như ngọc—chỉ cần nhìn thẳng, có thể khiến người khác chột dạ.



“Nhưng… nhưng cha ta nói…”



Ta lắc đầu, tặc lưỡi hai tiếng:



“Cha ngươi có từng kiếm ra đồng nào đâu? Cũng là tiêu tiền của phu nhân đấy thôi.”



“Thế cha ngươi hiện tại chẳng cũng đang tiêu tiền của nương ta còn gì?!”



Ta đưa tay, nhẹ nhàng bóp miệng hắn lại, nhìn thẳng vào mắt mà nói:



“Cũng là tiêu tiền của phu nhân, nhưng cha ta dịu dàng, chu đáo. Người ngoài có nói trăm điều cũng chẳng để tâm, nhưng chỉ cần phu nhân nói một câu, ông liền ghi nhớ trong lòng.



Cha ngươi thì sao? Tiêu bạc của phu nhân mà chẳng thấy xấu hổ, quay đầu lại còn chê bai phu nhân mạnh mẽ, cho rằng người đi ra ngoài là mất mặt!



Lục Hoài Niên, ngươi rõ ràng thương phu nhân, không cho ai xúc phạm phu nhân nửa lời. Vậy sao trong chuyện này, ngươi lại chẳng thể nghĩ cho người thêm một chút?”



Hòa ly vốn là chuyện hiếm thấy, vậy mà trong lời kể của cha ta lại trở nên vô cùng bình thường.



Ông từng nói, phụ thân họ Lục là hạng đại nam nhân bảo thủ, cái gì cũng muốn nắm trong tay, chẳng chịu hy sinh điều gì. Khi không đạt được thứ mình muốn, liền đem Lục Hoài Niên ra làm công cụ ép buộc.



Đối với người ngoài, hắn còn có thể phân biệt đúng sai, nhưng với phụ mẫu — đứa trẻ nào cũng mong được giữ cả hai bên, nên luôn nghiêng về phía yếu thế hơn. Và thế là… người còn lại, buộc phải gánh lấy tổn thương.



Nhưng như vậy—là bất công.



Lục Hoài Niên quỳ trên bồ đoàn, trước mặt là linh vị tổ tiên Tần phủ xếp ngay ngắn, khói hương vấn vít. Nơi ấy vừa là chứng tích của tình yêu phu nhân dành cho cha hắn, cũng là biểu tượng cho sự bao dung của người dành cho chính hắn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com