“Ta không quỳ! Rõ ràng ta không sai! Cớ gì lại bắt ta quỳ?!”
Mẫu tử hai người, cả hai cùng đứng thẳng lưng. Cặp mắt đều đỏ hoe, ý chí bướng bỉnh không ai chịu nhường ai.
“Lục Hoài Niên, ngươi dung túng ma ma đánh bị thương Trường Lạc, lại còn lấy cái c.h.ế.t ra uy h.i.ế.p để mở cổng đón người ngoài vào phủ, vậy mà còn dám nói mình không có lỗi?”
Lục Hoài Niên như bị dẫm trúng đuôi, cổ nghển lên, cứng đầu cãi lại:
“Đó là cha ta! Không phải người ngoài! Tại sao lại không cho ta gặp người?!”
“Ngươi đã ghi tên vào gia phả họ Tần, chẳng còn là người nhà họ Lục nữa! Ngươi gọi hắn là cha, vậy hắn đã từng thật lòng lo cho sống c.h.ế.t của ngươi hay chưa? Được thôi, khi nào ngươi biết nhận sai, thì lúc ấy mới được ra khỏi từ đường!”
Lục Hoài Niên quả thật rất cứng đầu. Không chỉ nhốt mình trong từ đường, mà ngay cả cơm cũng không chịu ăn lấy một miếng.
Hai ngày ròng rã, hắn không động một hạt gạo, phu nhân cũng chẳng buồn đụng đũa.
Nhà họ Tần sản nghiệp lớn, nhưng ta trông thấy phu nhân mỗi ngày một tiều tụy. Dù cha ta có dốc hết mưu mẹo nịnh nọt dỗ dành cũng đều vô ích.
Ta và cha vò đầu bứt tai mãi không tìm được cách gì. Cuối cùng, người lại mang ra chiếc hộp đựng cơm quen thuộc kia.
“Cha ơi… lại là con sao?”
Ta nhăn mày nhíu mũi, trong lòng tràn đầy miễn cưỡng.
Cha bóp mũi ta một cái, đẩy hộp cơm về phía ta:
“Không phải con từng nói mình rất thích vị ca ca đó sao? Còn bảo hắn trông đẹp.”
Phải, ta từng thích Lục Hoài Niên.
Hắn tuấn tú như tiểu đồng tử dưới tòa sen của Quan Âm, mặt mày thanh tú, làn da trắng mịn. Ai trông thấy cũng sẽ sinh lòng quý mến, huống hồ là ta—một tiểu nha đầu chưa từng thấy được mấy cảnh đời.
Lục Hoài Niên làm ca ca ta, ta từng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Nhưng đó là… chuyện trước kia.
Giờ ta thực sự rất ghét Lục Hoài Niên—hắn không tốt với cha ta, còn khiến phu nhân đau lòng hết lần này đến lần khác, lời nói việc làm đều chạm đúng nỗi đau của người.
“Coi như giúp cha một lần, được không?”
Ông chắp tay van nài, mắt đầy khẩn thiết:
“Nó vốn đã không ưa cha, nếu cha tự mang đến chắc chắn không ăn. Sai hạ nhân mang tới, cũng chẳng đụng đũa. Trường Lạc, giúp cha một tay thôi mà~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không có ai khác, ta lại nghiêng người về phía cha, nhỏ giọng hỏi:
“Cha… cha không ghét Lục Hoài Niên sao?”
“Đương nhiên, so với nó, cha càng thích cô con gái ngoan của mình hơn chứ! Nhưng nếu nó xảy ra chuyện, phu nhân cũng sẽ bị tổn thương. Xem như… hắn số tốt.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cha ta… đã yêu phu nhân mất rồi.
Phát hiện này khiến ta hết sức kinh ngạc. Người luôn miệng nói chuyện hầu hạ, làm việc, kiếm tiền… vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã thật lòng động tâm.
Ta chăm chăm nhìn người, vậy mà ông chẳng hề thấy mất mặt, còn cười khì khì như kẻ ngốc.
“Phu nhân tốt biết bao nhiêu! Vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang. Hề hề, ta lại là người may mắn có được người ấy.”
Hỏng rồi… cha ta ngốc thật rồi, không dùng được nữa rồi.
Ta hừ một tiếng, xách hộp cơm đi thẳng tới từ đường, không buồn quay đầu nhìn ông thêm một cái.
Lần này, từ đường không còn tiếng khóc. Không gian lặng như tờ, ta nuốt một ngụm khí, lao thẳng đến trước mặt Lục Hoài Niên, suýt chút nữa đã ném hộp cơm xuống thật mạnh. Nhưng nghĩ đến phu nhân, cuối cùng lại nhẹ nhàng đặt xuống.
“Ăn đi.”
Nói xong liền xoay người ngồi xuống, lưng quay về phía hắn.
Lục Hoài Niên thật khiến người ta ghét c.h.ế.t đi được!
Ta chẳng rời đi, cũng chẳng nói lời nào với hắn. Ta ở đây, chỉ là để làm tròn việc cha giao phó.
“Sao ngươi không gọi tên ta nữa?”
Hắn luôn khinh thường cha ta, hận người đến tận xương. Trước mặt phu nhân thì nguyện đập đầu đến m.á.u chảy đầy trán cũng không chịu nói lời mềm. Nhưng đối với ta… lại khác.
Ta biết, bởi ta nhỏ tuổi hơn hắn.
Hắn đi theo nương, ta chỉ có mỗi cha. Hắn xem ta như người cùng cảnh ngộ.
“Hôm đó ma ma đánh ngươi là sai. Ta thay bà ấy xin lỗi. Ngươi đừng giận nữa.”
Lục Hoài Niên rụt rè bò đến trước mặt ta, đưa mặt lại gần:
“Ngươi đánh lại đi, ta để ngươi đánh, tuyệt đối không phản kháng!”