Cảnh Xuân Tùy Ý

Chương 44



Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng.
Hai người chìm trong ánh trăng dịu nhẹ, ấm áp. Bóng của họ trên mặt đất liền thành một.

Ngay khi cô đến gần, Chu Tư Lễ đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trên người cô.

Cậu ngừng lại trong thoáng chốc, cúi đầu tựa vào hõm cổ của cô, nhẹ giọng:
“Cậu lại làm chuyện xấu rồi.”

“Ừ.”
Hứa Gia thẳng thắn thừa nhận.
Mái tóc mềm mại của chàng trai khẽ chạm vào cằm cô.
Hơi thở mát lạnh xen lẫn chút hơi nóng bao quanh lấy cô, khiến cô có cảm giác như được một chiếc chăn ấm quấn lấy.

Vẫn không quen với cảm giác này, Hứa Gia đẩy cậu ra:
“Có muốn biết lần này là ai không?”

Từ lúc gặp mặt đến giờ, cô không hề hỏi han gì về vết thương của cậu, Chu Tư Lễ trong lòng đã có câu trả lời.
“Không muốn nhắc đến người đó.”

“Lớp trưởng lần này không làm người hùng trừ gian diệt ác à?”
Cô nhướn mày, giễu cợt.
“Tưởng cậu sẽ giống lần trong phòng thay đồ, chất vấn tôi cả buổi chứ. Thật khiến người ta thất vọng.”

“…”
Chu Tư Lễ không muốn nhớ lại chuyện trong phòng thay đồ.
Cậu đáp lại theo một cách khác —
Trong hoàn cảnh này, cậu không thể làm hành động mạnh, chỉ có thể nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt v3 như đang kiểm tra một linh kiện máy móc xem có bị hư hại hay không.
“Có bị thương chỗ nào không?”

Cô xòe hai tay ra, vẻ mặt cưng chiều bệnh nhân:
“Có cần tôi xoay một vòng cho cậu xem không?”

“Nếu cậu muốn.”

Chu Tư Lễ bị chọc cười, lần này cậu không thèm che giấu nữa.
Cậu tựa người vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn cô, ánh trăng dịu dàng đong đầy trong đôi mắt.
Dưới ánh đèn đường, Hứa Gia có thể nhìn rõ hơn những vết thương trên người cậu — nói là mặt mày sưng tím bầm dập cũng không ngoa.
Những nơi không nhìn thấy chắc chắn còn có những vết bầm nặng hơn.

Cô nhìn cậu, ánh mắt tối sầm:
“Tôi đã cảnh báo cậu rồi, đừng xen vào chuyện của tôi. Sao không nghe?”

“… Cậu rõ ràng biết lý do.”
Dù chỉ có một bên mắt có thể mở, cậu vẫn cố gắng nhìn rõ cô.

Tầm nhìn mờ nhòe làm cho đường nét khuôn mặt của cô trở nên dịu dàng hơn.
Cậu nhớ lại cảnh tượng sáng nay —
Khi đó, nếu cậu chọn im lặng, chỉ có mình cậu bị đánh.
Nhưng nếu nói ra tên của cô, sớm muộn gì Vọng Khôn cũng sẽ tìm đến cô.

So với kết cục đã biết, mối nguy hiểm không thể lường trước đó khiến cậu càng thêm bất an.
Cậu không chịu nổi hậu quả của nó.
Huống chi, một chàng trai chịu chút thiệt thòi, có là gì đâu.

Hứa Gia thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói:
“Đồ ngốc. Dù cậu có chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Tôi biết. Chết rồi cũng không liên quan, sống cũng không liên quan, cái gì cũng không liên quan.”
Cậu cúi đầu thì thầm, chán nản trong chốc lát, nhưng rồi lại tự mình nghĩ thông suốt.
Dù ngoài miệng cô nói vậy, nhưng thực tế cô đã vì cậu mà đi tìm Vọng Khôn.

Một lúc lâu sau, cậu chậm rãi ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào cào mu bàn tay cô.
“… Có thể cho tôi chút phần thưởng không?”

“Nói thử xem.”

Chỉ thấy chàng trai dựa sát vào cô, chậm rãi vòng tay ôm lấy eo cô.
Cô đứng giữa hai ch@n của cậu, cánh tay phía sau cậu dần siết chặt, kéo cô lại gần hơn.

Hứa Gia đặt hai tay lên vai cậu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu.
Dưới ánh đèn đường, cậu tựa đầu vào người cô.
Mái tóc mềm mại bị cọ xát đến rối bù, nhưng cậu vẫn kiềm chế cảm xúc của mình.
“Chỉ một lúc thôi.”

Vài giây sau, Hứa Gia vô cảm dời ánh mắt, cảm nhận được phần áo trước ngực cô có một mảng ướt.
“Chu Tư Lễ, nước mắt của cậu làm ướt áo tôi rồi.”

Suốt cả ngày, có thể khóc nhiều đến vậy sao?
Chỉ tính riêng khoản này, cậu cũng đủ để làm quán quân trong trường.

“Xin lỗi.”
Cậu đổi tư thế, để nước mắt rơi xuống mặt đất.
“Chỉ là… tôi cảm thấy… mình như đang mơ.”

Cô chịu vì cậu mà đi tìm Vọng Khôn, lại còn chạy đến đây vào ban đêm.
Điều này có nghĩa là… cô cũng quan t@m đến cậu, phải không?

May mà tối nay cậu nhất quyết muốn xuống nhà.
Mãi đến khi Lưu Tiêu Như không thể ngăn cản, cậu mới ra được ngoài.
Nếu không, cậu đã bỏ lỡ cô rồi.

Cậu thậm chí cảm thấy, tối nay mình sẽ có một giấc mơ đẹp.

Hương thơm thoang thoảng bên chóp mũi xua tan cảm giác phiền muộn và bất an trong lòng cậu.
Cậu càng siết chặt cánh tay, đôi mắt cụp xuống, ánh sáng trong mắt khẽ lay động.
“Hứa Gia, mặt tôi đau quá, chỗ nào cũng đau.”

Hứa Gia không chút biểu cảm, người khẽ ngửa ra sau, nhưng cánh tay sau lưng cô càng siết chặt hơn.
Nhiệt độ cơ thể của cậu xuyên qua lớp áo mỏng, truyền đến người cô.
Hai tay cô chống lên vai cậu, lần này cô dùng lực đẩy cậu ra, nhưng vẫn không thành công.

Một lát sau, cô lạnh giọng:
“Nhiệt độ cơ thể của cậu… khiến tôi khó chịu.”

“Khó chịu? Vì sao lại khó chịu?”

Tác động của lực là qua lại, nhưng tác động của nhiệt độ thì không.
Rõ ràng cậu cảm thấy rất dễ chịu mà.

Đã nói đến mức này, Chu Tư Lễ chỉ có thể thu tay lại. Đã nói là “một lát thôi” thì sẽ chỉ là “một lát”, không chiếm lợi thêm.

Cậu vừa buông tay, Hứa Gia lập tức ngồi lùi lại, lần này ngồi xa hơn một chút, thẳng đến đầu bên kia của băng ghế.
Chu Tư Lễ đã quen với chuyện này, chậm rãi nhích lại gần, mắt nhìn thẳng về phía trước:
“Tuần này tôi sẽ không quay lại trường.”

“Cậu chẳng phải vẫn đi được, vẫn nhìn được đấy à?”
Hứa Gia như nghĩ thông ra điều gì, nhướng mày:
“Không dám để người khác thấy bộ dạng này?”

“… Đại khái là vậy.”
Những người khác thì không sao, chỉ là không muốn để cô nhớ đến hình ảnh này.
Chu Tư Lễ sờ sờ mũi:
“Vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

“Tuần sau tôi sẽ quay lại, cậu ở trường phải tự lo cho mình.”

Hứa Gia cười nhạt:
“Không có cậu, tôi ở trường cũng chẳng khác gì.”

“… Được thôi.”
Hai người lại im lặng, ngồi trên băng ghế dài, lặng lẽ cảm nhận sự hiện diện của đối phương.
Nếu là ngày thường, Chu Tư Lễ đã sớm chủ động làm lành.
Nhưng với bộ dạng này mà tiến đến, sợ rằng cô sẽ thấy chướng mắt, trong lòng càng thêm chán ghét.

Lúc chia tay, cậu cũng dây dưa mãi, cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn cô.
Nhìn Hứa Gia lạnh lùng bước lên xe, động tác dứt khoát, quá trình chưa đến hai phút đã xong.
Chu Tư Lễ ủ rũ thu lại ánh mắt.
Giá mà sau này có thể ở chung với cô thì tốt biết mấy.

Cho đến khi chàng trai khập khiễng bước vào trong bóng tối, người ngồi trên xe mới chậm rãi nghiêng đầu, lặng lẽ và dai dẳng nhìn theo hướng cậu rời đi.

Trước cửa phòng VIP của bệnh viện, mẹ Vọng ngồi trên băng ghế hành lang, ôm mặt khóc nức nở.
Một lúc sau, bà ngẩng đầu lên, tức giận mắng:
“Chẳng lẽ chuyện này cứ để yên thế à? Con trai ông bị đánh đến vỡ hết răng, toàn thân gãy xương, vậy mà người làm cha như ông lại muốn làm ngơ sao?!”

“Tôi đã dọn dẹp cho nó bao nhiêu mớ hỗn độn rồi! Lần này có thể trách tôi à? Trách thì phải trách nó ngang ngược càn quấy!
Bắt nạt người khác thì thôi đi, nhưng lần này lại đụng đến cháu gái của Hứa Tranh Vinh!”

Cha Vọng phất tay, đứng dậy:
“Hứa Hạnh cũng không phải hạng vừa. Tóm lại, đối đầu với nhà bọn họ chính là lấy trứng chọi đá, bà hiểu không?”
Nhà bọn họ cùng lắm chỉ có chút thế lực trong giới y tế.

“Nhưng nhà đó không phải không thừa nhận cô gái đó sao?”

“Hứa Tranh Vinh chỉ có mỗi một đứa cháu gái duy nhất. Cho dù năm đó con trai ông ta đã cắt đứt quan hệ với ông ta, thì đây vẫn là một sự thật không thể chối cãi. Bà nghĩ ông ta thực sự sẽ khoanh tay đứng nhìn chắc?”

Mẹ Vọng không rõ gia cảnh của đối phương ra sao, chỉ biết bản thân không thể để yên chuyện này:
“Chẳng lẽ ông định trơ mắt nhìn con trai mình thành ra thế này sao? Tôi không cần biết, lần này nếu ông không ra tay, tôi tự làm!”

Giữa lúc hai người tranh cãi, họ nhìn thấy Lương Vân bước ra từ thang máy.

Mẹ Vọng lập tức điều chỉnh cảm xúc:
“… Vân Vân, sao con lại đến đây?”

“Con đến thăm cậu ấy. Bác yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Mẹ Vọng rất yên tâm về cô gái này — người mà bà coi như con gái ruột từ nhỏ.
Bà không nói gì thêm, để cô đi vào phòng.

Lương Vân đẩy cửa bước vào.
Người đang nằm trên giường như có cảm giác, quay đầu nhìn về phía cô.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động đến tìm cậu ta.
Vọng Khôn khó khăn mở mắt, định ngồi dậy nhưng bị cô ấn xuống vai.
Giọng cô bình tĩnh:
“Nằm yên đi.”

Bạn chơi thuở nhỏ giờ đây khuôn mặt tái nhợt, khoác trên người chiếc áo bệnh nhân mỏng manh.
Lương Vân cảm thấy phức tạp — đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ta yếu ớt đến thế.

Nhưng cô biết rõ đầu đuôi câu chuyện.

“… Thời gian này, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Thấy cậu ta cau có khó chịu, Lương Vân biết cậu ta đang nghĩ gì:
“Đừng nghĩ đến chuyện báo thù nữa, tiết kiệm chút tâm sức đi. Tốt hơn là nên nghỉ ngơi cho khỏe.”

Vọng Khôn phát âm không rõ ràng vì mất răng:
“Tôi… sẽ không bỏ qua… cho bọn họ.”

“Vọng Khôn, cậu biết cậu đáng ghét đến mức nào không?”
Vừa nghe câu đó, sắc mặt Lương Vân trở nên lạnh lẽo:
“Dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, không bao giờ nghe lời người khác, tự cao và liều lĩnh.”

“Thật ra tôi không hề cảm động vì những gì cậu làm. Đây rõ ràng là chuyện của tôi và bọn họ, cậu cứ khăng khăng nhúng tay vào, còn nhân danh ‘vì tôi’ mà ra tay. Cậu chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn cơn nghiện kiểm soát và hành hạ người khác của mình mà thôi!”

“Bớt làm trò đi, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi cho cậu.”
Nói xong, cô không thèm nhìn cậu ta nữa.
Buổi chiều cô còn có cuộc hẹn với bạn bè, nên cô rời đi mà không ngoái đầu lại.

Một tuần trôi qua rất nhanh.
Nhờ vào thói quen tập thể dục đều đặn, thể chất của Chu Tư Lễ vốn đã tốt nên vết thương hồi phục khá nhanh.

Ngày đầu tiên quay lại trường, vào giờ ra chơi, Hứa Quân Xương và Trình Dã lập tức chạy đến tìm cậu.
Dấu vết bên ngoài của Chu Tư Lễ gần như biến mất hoàn toàn.
Hứa Quân Xương và Trình Dã không để ý kỹ nên cũng không nhận ra điều gì bất thường.

“Hả hê quá! Hả hê quá!”
Hứa Quân Xương từ đầu học kỳ đến giờ chưa từng vui vẻ đến vậy.
Tuần trước, cậu và Trình Dã còn bị trường gọi phụ huynh, buồn bực mất mấy ngày.
“Cậu có biết không? Vọng Khôn tuần trước bị kẻ thù tìm đến rồi, giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện đấy!”

“Tôi biết rồi.”
Chu Tư Lễ thầm nghĩ — đêm xảy ra chuyện đó, cậu đã biết rồi.

“Cậu biết từ khi nào?”

Cũng may Hứa Quân Xương không truy hỏi kỹ, mà tiếp tục kể chuyện mình nghe được:
“Nghe nói cậu ta sắp phải chuyển trường rồi. Cả đám Trương Văn Bằng cũng sẽ không còn ở Nhất Trung nữa. Trường học sắp tới sẽ sạch bóng bọn họ, không khí chắc chắn trong lành hơn nhiều!”

Ban đầu, nhà họ Vọng cũng phản kháng một chút, định đăng tải tình trạng thê thảm của Vọng Khôn lên mạng để câu kéo sự cảm thông và kiểm soát dư luận.
Nhưng làn sóng trên mạng nhanh chóng xoay chiều.
Rất nhiều người bắt đầu vạch trần những việc xấu xa mà Vọng Khôn từng làm trước đây.

Dư luận đã không còn đứng về phía Vọng Khôn.
Người dân mạng tinh mắt và chính nghĩa không dễ bị thao túng, lại thêm Hứa Hạnh ngầm ra tay phía sau, thế là chủ đề này dần dần biến mất khỏi mạng xã hội.
Cho đến một ngày, nó hoàn toàn biến mất.

Nhưng trong Nhất Trung, tin tức này chẳng khác nào một quả bom vừa được kích hoạt, dư chấn vẫn còn kéo dài.
Những ngày gần đây, chuyện này trở thành chủ đề hot nhất trong trường.
Hứa Quân Xương vì vậy mà cũng hóng được không ít chuyện về Vọng Khôn —
Ví dụ như bạn gái cũ từng vì cậu ta mà phá thai, hay chuyện cậu ta từng có ân oán với một đại ca xã hội đen nào đó…

Có thể là giả cũng không chừng.

Chu Tư Lễ im lặng vài giây, chẳng hề để t@m đến lời Hứa Quân Xương.
Cậu chỉ đang nghĩ — hóa ra nhà cô ấy thực sự lợi hại như vậy.

“Ác giả ác báo, Vọng Khôn đáng đời.”
Trình Dã vẫn chưa thoát khỏi trạng thái nghỉ ngơi sau một tuần được nghỉ.
Tối qua còn thức khuya chơi game đến tận sáng, giờ vẫn đang mơ màng vì cứ nghĩ về những lần thao tác thất bại trong game.

Chu Tư Lễ liếc nhìn hai người bạn, nhanh chóng nhận ra sự khác lạ:
“Mà… mặt mũi hai cậu bị làm sao thế?”

“Vì nghĩa khí huynh đệ mà ra tay thôi.”
Hứa Quân Xương cúi đầu vuốt lại tóc mái, giọng điệu đầy đắc ý:
“Đàn ông thì phải có chút máu nóng mới được.”

Trình Dã nói ngắn gọn:
“Bị bọn Vọng Khôn đánh cho một trận.”

… Bảo sao họ vẫn còn đủ sức trả lời tin nhắn vào giờ học.

Trong lòng Chu Tư Lễ dâng lên một cảm giác ấm áp:
“Hôm nào nhất định tôi sẽ mời các cậu ăn một bữa.”

“Được, được, được!”
Hứa Quân Xương chờ mãi chỉ để nghe câu này, bắt đầu liệt kê thực đơn trong đầu.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người rời khỏi chỗ của cậu.
Nhớ lại lời của Hứa Quân Xương khi nãy, Chu Tư Lễ không nhịn được mà quay sang hỏi người bên cạnh:
“Hứa Gia, người nhà của cậu có trách mắng cậu không?”

Nghe thấy từ “người nhà,” Hứa Gia theo phản xạ nhíu mày:
“Họ sẽ không quan t@m đến tôi.”

Hay đúng hơn là, từ trước đến nay chưa từng để ý.

Chu Tư Lễ chỉ nghĩ mình vô duyên vô cớ bị ăn đòn, hoặc là do Vọng Khôn đã ngứa mắt với cậu từ lâu.
Cậu chưa từng nghĩ rằng chuyện trong đoạn video kia lại liên quan đến cô ấy.
Chỉ biết rằng Hứa Gia đã ra mặt vì cậu.
Cậu khẽ cúi mắt xuống:
“Lần sau đừng vì tôi mà hành động bốc đồng như vậy.”

“Vì cậu?”
Hứa Gia liếc cậu một cái đầy ẩn ý.
Có lẽ là có liên quan đến cậu thật, nhưng nói là vì cậu thì có phần khiên cưỡng.

“… Chẳng lẽ không phải sao?”
Ngữ điệu kỳ lạ ấy khiến Chu Tư Lễ có chút lo lắng.

Ánh mắt cậu long lanh như có những vì sao ẩn hiện trong đáy mắt, khóe miệng còn vương chút vết tích của nụ cười chưa tan hết.
Chu Tư Lễ trông có vẻ dễ vỡ đến mức khiến người ta mềm lòng.

Hứa Gia im lặng vài giây, rồi khẽ “ừ” một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không hề rõ ràng.

Chu Tư Lễ không giấu được nụ cười:
“Cảm ơn cậu.”

Chuyện của Vọng Khôn dần dần lắng xuống.
Chỉ còn một tuần nữa là đến đại hội thể thao của trường.

Xét thấy Chu Tư Lễ vừa mới khỏi bệnh, thầy giáo đặc biệt cho phép cậu nghỉ ngơi trong lớp trong suốt kỳ đại hội.

Những năm trước, vào dịp đại hội thể thao, cậu vừa phải quản lý trật tự, vừa phải viết khẩu hiệu cổ vũ, có khi còn tham gia làm vận động viên hoặc đi đưa nước cho mọi người.
Không ít bạn học còn tìm cậu để chụp ảnh chung.
Năm nay là năm cuối cùng của cậu ở trường, chắc chắn sẽ có không ít người muốn chụp ảnh lưu niệm với cậu.

Hứa Quân Xương và Trình Dã đều tham gia thi đấu.
Hứa Quân Xương đăng ký ném tạ và chạy đường dài.
Trình Dã thì tham gia chạy 100 mét và tiếp sức 400 mét.

Hứa Quân Xương ban đầu không hề có ý định tham gia chạy đường dài.
Nhưng chuyện này hoàn toàn là do Trình Dã bày trò — cậu ta tự ý ghi tên Hứa Quân Xương vào phần thi chạy dài, còn nói rằng muốn giành huy chương.

Kết quả, Hứa Quân Xương mắng xối xả cậu ta một trận, hỏi tại sao muốn giành huy chương thì không tự mình đi mà thi.
Nhưng sự đã rồi, cậu ta đành phải cam chịu, tự nhủ rằng Lương Vân còn có thể chạy 3.000 mét, thì cậu cũng có thể làm được.

Sau khi thầy hiệu trưởng phát biểu khai mạc, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.

Từng tốp học sinh rầm rộ tiến về khán đài.
Trước khi Chu Tư Lễ rời đi, Hứa Quân Xương kéo lấy tay cậu, nói:
“Đến lúc đó nhớ đến xem tôi thi đấu đấy. Tiện thể chụp cho tôi vài bức ảnh thật ngầu. Tôi không tin tưởng vào trình độ chụp ảnh của Trình Dã đâu.”

Trình Dã tức giận ngay lập tức:
“Trình độ chụp ảnh của tôi đã được bạn gái cũ huấn luyện qua rồi đấy nhé! Ai cho cậu cái quyền chê bai hả?”

“Được, đến lúc đó tôi sẽ đợi cậu ở vạch đích.”
Chu Tư Lễ sảng khoái đồng ý.

Sau khi cậu rời đi, Hứa Quân Xương vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn thấy dáng vẻ bước đi bình thường của cậu, cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm không rõ lý do.

Lúc này, Trình Dã ghé sát lại, muốn khoe với cậu bức ảnh vừa chụp xong.
Hứa Quân Xương liếc nhìn, trong ảnh là chính cậu đang khoanh tay, nhìn xa xăm với vẻ mặt hào sảng — trông chẳng khác gì một ông bố già đầy cảm khái.

Trình Dã không chịu thua:
“Chụp thế này còn chưa đẹp sao? Đã toát lên thần thái rồi đấy chứ!”

Hứa Quân Xương lập tức bảo cậu ta cút ngay đi.

Chu Tư Lễ nhanh chóng bước lên cầu thang, đi thẳng đến phòng luyện đàn.
Hai người đã hẹn nhau từ sáng sẽ gặp ở đây.
Suốt dọc đường đi, cậu mang theo một cảm giác như đang đến buổi hẹn, vừa phấn khởi vừa mong chờ.

Đẩy cửa bước vào, Hứa Gia đang ngồi trên ghế dài trước cây đàn piano, lật giở các bản nhạc.

Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, thử nhấn vài phím đàn, rồi hỏi:
“Hứa Gia, chúng ta sẽ làm gì?”

“Cậu biết chơi piano không?”

“Tôi không biết.”
Chu Tư Lễ nhìn cô:
“Tôi nhớ là cậu từng học rồi.”
Cậu đã từng nhìn thấy ảnh cô học đàn piano treo ở hành lang nhà cô.

“Hồi nhỏ có học qua, giờ quên hết rồi.”
Hứa Gia chỉ còn nhớ cách nhìn bản nhạc để chơi, nhưng vì đã nhiều năm không luyện tập, nên chơi vẫn còn ngập ngừng, thiếu trôi chảy.

Vừa nãy cô đã thử đàn một đoạn, nhưng đến khi đàn trước mặt Chu Tư Lễ, cô mới dần tìm lại được cảm giác.
Cô xoay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Chu Tư Lễ đang chăm chú nhìn mình, cười dịu dàng.

Cả ngày hôm nay, Chu Tư Lễ hoặc là khóc, hoặc là cười một cách khó hiểu.

Hứa Gia chầm chậm ấn lên các phím đàn, hạ mắt hỏi:
“Cậu cười gì vậy?”

“Tôi cảm thấy cậu rất giỏi.”

“Cậu đang chế nhạo tôi đấy à?”

Chu Tư Lễ lập tức phản bác:
“Tôi khen thật lòng.”

Cô khẽ cong khóe môi, tâm trạng hiếm khi tốt như vậy:
“Muốn thử không?”

“Tôi không biết mà.”

“Đặt tay lên đi.”

Chu Tư Lễ làm theo.
Sau đó, cô nhẹ nhàng ngồi sát lại, đặt bàn tay mềm mại của mình lên mu bàn tay cậu.
Nhìn từ góc này, sự chênh lệch kích thước giữa hai bàn tay càng rõ ràng hơn.

Cậu hơi khựng lại, cảm giác nhịp tim bỗng dưng nhanh hơn một chút.

“Chọn một bài cậu thích đi.”
Cô ra vẻ muốn dạy cậu thật sự.

Chu Tư Lễ chẳng buồn nhìn vào bản nhạc, chỉ chăm chú nhìn hai bàn tay đang lồng vào nhau:
“Chỉ bài này thôi, không cần chọn nữa.”

Hứa Gia cũng không nói gì thêm, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi bấm xuống các phím đàn.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay họ dần dần hòa làm một.
Chu Tư Lễ cảm thấy tay mình như mất hết sức lực, mềm nhũn ra.

Âm thanh của đàn piano vang lên dịu dàng, hòa cùng những cảm xúc không rõ tên, như thuỷ triều dâng tràn, lấp đầy mọi góc trong phòng luyện đàn.

“Cậu căng thẳng à?”
Cô khẽ cười.

“Ừ, có chút.”

Không chỉ là có chút.

Dòng suy nghĩ của cậu bắt đầu trôi xa.
Trong trường có bao nhiêu người như vậy, nhưng tại sao cô lại chọn cậu?

Cô đã giúp cậu chỉnh lại tóc, bôi thuốc cho cậu, dạy cậu chơi đàn… thậm chí còn vì cậu mà ra mặt.

Cô đối xử với cậu tốt như vậy.

Trêu chọc cậu, có lẽ cũng chỉ là một cách để cô thể hiện sự quan tâm mà thôi.

Đôi mắt Chu Tư Lễ ánh lên những tia sáng lấp lánh, cậu cúi đầu, chăm chú nhìn cô không rời.

Ánh mắt trắng trợn và không chút né tránh này khiến Hứa Gia trong thoáng chốc cảm thấy giống như bị chó li3m vào mặt.

Suy nghĩ này khiến Hứa Gia có chút khó chịu.
Cô thu tay lại, lạnh lùng nói:
“Còn nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đấy, tin không?”

“Được rồi, tôi không nhìn nữa.”
Chu Tư Lễ thu ánh mắt về, dán chặt vào các phím đàn.

Thấy cô vẫn chưa đặt tay lên đàn, cậu mím môi, không nhịn được lại quay sang nhìn cô, giọng điệu có chút gấp gáp:
“Chúng ta không đàn nữa à?”

“Nghỉ một lát.”

“Được thôi.”

Sau một lúc nghỉ ngơi, Hứa Gia hoàn toàn không còn chút hứng thú nào với việc đánh đàn.
Cô nói:
“Tôi nhớ là cậu còn phải đi xem bạn cậu thi đấu mà.”

“Không cần đâu, họ tự lo được.”

Chu Tư Lễ đặt tay lên phím đàn, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ:
“Tôi có thể học thêm một bài nữa không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com