Cảnh Xuân Tùy Ý

Chương 43



Vọng Khôn vô thức đi theo bóng dáng cô gái, càng đi càng lún sâu vào con hẻm.

Hắn ta không phải loại người tốt. Không hề có cái gọi là lễ độ với phái nữ, cũng chẳng biết đến hai chữ “ga-lăng”. Trong đầu hắn chỉ nghĩ làm thế nào để xử lý cô gái này, bắt cô ta khóc lóc thảm thiết, ngoan ngoãn đến xin lỗi Lương Vân, tốt nhất là bắt cô phải trả giá giống như Chu Tư Lễ đã từng.

Vạt áo của cô gái đột nhiên biến mất sau góc rẽ phía trước.

Trong mắt Vọng Khôn lóe lên tia tức giận.

Cô nghĩ có thể trốn được bao lâu?

Chạy vào một nơi không có camera giám sát, đường ngang ngõ tắt rối rắm như mê cung — thật là ngu ngốc và ngây thơ.

Vọng Khôn không muốn lãng phí thời gian nữa, định nhanh chóng giải quyết cho xong. Hắn chạy lên, rẽ vào góc đường, nhưng rồi đứng khựng lại —

Phía trước đâu còn bóng dáng cô ta?
Ngược lại, hắn lại nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.

Trần Lợi Minh giẫm tắt điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn hắn:
“Lâu rồi không gặp, Vọng Khôn.”

Người đàn ông có vết sẹo dài trên mí mắt bên phải, làn da rám nắng vì năm tháng phơi sương gió, áo trên người đã bạc màu theo thời gian.

Vọng Khôn nheo mắt:
“Mấy người trốn tù ra à? Lá gan cũng lớn đấy.”

Hắn cuối cùng cũng nhớ ra mấy kẻ này là ai. Kẻ thù của hắn vốn chẳng ít, nhưng vì gia thế hiển hách, tuổi còn trẻ, lại được cưng chiều nên hắn tùy ý hoành hành nhiều năm.

Năm ngoái, hắn đã dẫn người đến phá nát địa bàn của Trần Lợi Minh, hai bên xô xát. Kết quả, Trần Lợi Minh và đồng bọn chịu thiệt thòi, cuối cùng bị luật sư của nhà họ Vọng đưa thẳng vào tù.

Vết sẹo trên mắt Trần Lợi Minh cũng là do chính Vọng Khôn để lại.

Trần Lợi Minh vung vẩy cây gậy sắt trong tay, cười lạnh:
“Lâu ngày gặp lại, chẳng lẽ tôi không nên tiếp đãi cậu thật tốt sao?”

Vọng Khôn cười khẩy:
“Chỉ mấy người như các cậu? Chưa đủ trình.”

Năm ngoái còn bị hắn đánh cho nằm liệt, bây giờ quay lại thì sao có thể thắng nổi? Vọng Khôn phất tay như đuổi ruồi:
“Biến đi. Hôm nay tôi không rảnh chơi với các người. Đừng để lát nữa phải hối hận.”

Hắn vừa quay người, định bước đi thì phát hiện phía sau cũng có người chắn lối.

Những kẻ này không giống đám Trần Lợi Minh — chúng là những kẻ đã qua huấn luyện bài bản, thân hình cao lớn, là loại đánh thuê chuyên nghiệp mà các thế lực ngầm chống lưng.

Vọng Khôn cười nhạt, nhướng mày:
“Mấy người quên rồi à? Trước đây nhà tôi đã tiễn các người vào trong như thế nào? Nghĩ cho kỹ, động vào tôi chẳng mang lại lợi ích gì cho các người cả.”

Trần Lợi Minh nhếch môi:
“Cái đó cậu không cần lo. Nhờ ơn cậu, bọn tôi tìm được một chỗ dựa tốt.”
Hắn ta chậm rãi tiến lại gần, nheo mắt:
“Người đó nói — không thấy máu thì không được.”
“Vọng Khôn, tao đợi ngày này lâu lắm rồi.”

Vọng Khôn nghiến răng, xoay cổ tay.

Hắn ngước lên, xung quanh là những tòa chung cư cũ kỹ, chật chội và ngột ngạt. Những con hẻm nhỏ giao nhau chằng chịt như mạng nhện.

Hắn đã đi vào quá sâu, đến mức chẳng biết mình đang ở đâu.

Vọng Khôn cười lạnh.
Hắn lại bị một con đàn bà lừa rồi.

Hắn luồn tay vào túi tìm điện thoại, nhưng đối phương đã nhìn thấu ý đồ đó. Một cú đấm bay tới — hắn quỳ rạp xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ dưới đất đâm sâu vào lòng bàn tay.

Hai tiếng sau, một người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi hẻm, gõ nhẹ vào cửa xe, đưa vào trong mấy tấm ảnh:
“Cô chủ, cô xem đi.”

Người trong xe cầm lấy, xem qua một lượt rồi rút tay về, giọng lạnh nhạt:
“Sao hắn còn có thể đi được?”

“Hiểu rồi.”

Không lâu sau, người đàn ông quay lại:
“Hắn muốn gặp cô, hình như có điều muốn nói.”

Thấy cô không có phản ứng, hắn cúi đầu bổ sung:
“Hắn còn nhắc đến một cái tên — hình như là Chu Tư Lễ?”

Máu từ vết thương lan ra nền đất, trong không khí vương đầy mùi tanh nồng khó chịu.

Kẻ nằm trong vũng máu, mặt mũi bầm dập, hệt như một tảng thịt thối cuối cùng trong cửa hàng thịt. Hắn ta thở thoi thóp, ý thức mơ hồ, chỉ có đôi mắt trống rỗng mở to, chờ đợi cô đến.

Trần Lợi Minh đứng bên cạnh, liếc mắt nhìn.

Lẽ ra, một cô gái ở độ tuổi này khi gặp cảnh này sẽ tránh xa, sợ hãi. Nhưng cô thì khác — vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.

Điều duy nhất có thể nhận ra là —
Khi cô nhấc chân bước qua, đã cố tình né tránh vũng nước đọng có lẫn máu của hắn.

Cô cúi xuống, giọng nhạt nhẽo:
“Hóa ra là cậu.”

Máu từ trán chảy xuống, len vào trong mắt khiến Vọng Khôn cố hết sức để nhìn rõ cô. Giọng hắn khàn đặc, gần như chắc chắn:
“Đoạn video đó… là cô gửi.”

Hứa Gia cúi mắt, lặng lẽ nhìn hắn. Những lời hắn nói chẳng hề lọt vào tai cô. Cô chỉ chợt nghĩ — nếu cậu cũng có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
Liệu cậu có sợ đến mềm nhũn cả chân không?

Nghĩ đến gương mặt anh tuấn và thanh tú kia bị nỗi sợ hãi và kinh hoàng chiếm lấy, khóe môi cô khẽ nhếch lên, nụ cười không khỏi hiện ra.

Người nằm trên mặt đất đột nhiên bật cười, bất chấp vết thương rách toạc đau đớn. Hắn cố gắng nói:
“Có lẽ cô không ngờ được rằng tôi đã tìm đến Chu Tư Lễ trước rồi, đúng không?”
“Hai người học chung lớp mà, phải không? Cô có biết tại sao hôm nay cậu ta không đến trường không?”

“Cảnh tượng cậu ta nằm bẹp dưới đất, thực sự là… cả đời này khó quên.”
“Lúc đó, tôi nên quay lại để cho cô xem mới đúng.”

Hắn trừng trừng nhìn Hứa Gia, ánh mắt đầy căm phẫn như muốn khắc sâu khuôn mặt cô vào trong tâm trí.
“Cái miệng của cậu ta đúng là kín thật, dù có chết cũng không hé ra tên cô. Giữa cô và cậu ta… rốt cuộc là quan hệ gì?”

Hắn vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy được chút phản ứng thú vị từ cô. Nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn duy trì vẻ thờ ơ như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. Nghe xong, cô chỉ xoay người rời đi.

Trong lòng Vọng Khôn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khóe môi hắn vẽ lên một nụ cười mỉa mai —
Chu Tư Lễ chẳng qua cũng là một thằng ngốc tự mình đa tình, chẳng khác gì hắn.

Rõ ràng là tối qua, cô đã đi qua nơi này mấy lần.
Mọi ngóc ngách trong con hẻm đều đã khắc sâu trong đầu cô, tựa như một tấm bản đồ hoàn chỉnh.

Thế nhưng vào giây phút này, khi cô đứng ở đây, lại có cảm giác như đây là lần đầu tiên cô thực sự nhìn rõ nơi này.

Ống nước sắt han gỉ, con hẻm nhỏ cũ kỹ và chật chội, chai bia nằm nghiêng bên cạnh thùng rác, ruồi nhặng vo ve trên bề mặt chai, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên khiến người ta khó thở.

Lúc đó, cậu đã nằm ở một nơi như thế này?

Vọng Khôn không ngờ rằng cô sẽ quay lại.

Cô xách theo một thanh sắt — tiếng kim loại cọ xát với nền đất phát ra âm thanh chói tai, giống như hồi chuông đếm ngược cho mạng sống của hắn.

Hứa Gia khẽ cười:
“Cũng may là cậu đã nói cho tôi biết.”
“Nếu không, có lẽ tôi đã định bỏ qua chuyện này quá dễ dàng rồi.”

Vọng Khôn đột nhiên nhận ra điều gì đó. Hắn dồn chút sức lực cuối cùng, điên cuồng giãy giụa để bò dậy.

Nhưng có người lao tới đè hắn xuống — hắn bị giam chặt tại chỗ, không thể động đậy.

Hứa Gia cúi mắt, chạm nhẹ vào má hắn, như thể đang tìm kiếm một điểm tựa.

“Tôi tên là Hứa Gia.”
“Hứa trong ‘ước nguyện’.”
“Gia trong ‘khen thưởng’.”

Lời vừa dứt, cô giơ thanh sắt lên, vung mạnh xuống —

“Nếu muốn giết tôi, làm ơn nhanh lên đi.”



“Hứa Gia!”
“Cháu nhờ cô dùng quan hệ thả đám người đó ra chỉ để làm chuyện này sao?”
“Cháu đã biến thành đồ điên rồi à? Lúc cô đón cháu ra khỏi viện, sao không nghe nói cháu có khuynh hướng bạo lực hả?!”

Hứa Hạnh đứng trước cửa sổ kính sát đất trong văn phòng, giận đến bốc khói.

“Vì dân trừ hại.”

“Cô thấy mối hại lớn nhất chính là cháu đấy! Đó là một hàm răng hoàn chỉnh đó! Toàn bộ răng của người ta đều bị cháu đánh vỡ nát! Cháu tàn nhẫn đến mức nào hả?!”

Hứa Hạnh nhận được tin tức rất nhanh. Trong bức ảnh, chàng trai kia đã không còn ra hình người. Nhà họ Vọng chẳng mấy chốc sẽ tìm tới cửa.
Nhìn vào những bức ảnh đó, Hứa Hạnh thật sự không tìm được chút lý lẽ nào để biện minh.

“Rốt cuộc thì hắn đã làm gì cháu?”

“Cô đâu đòi hỏi cháu phải học hành giỏi giang trong lớp.”
“An phận, đừng gây chuyện — cháu làm vậy cũng không được sao?”

Ở đầu dây bên kia, cô gái vẫn đang ngồi trong xe, trên tay cầm một tấm ảnh —
Ở trung tâm bức ảnh là một thiếu niên đang nằm trên những cánh hoa hồng.

“Hắn đã động vào đồ của tôi.”

Ngón tay cô lướt qua vệt nước mắt trên khuôn mặt trong ảnh.

Hứa Hạnh nghe vậy thì sững sờ.
Giọng nói vừa nãy còn đầy lửa giận, giờ đã trùng xuống:
“Hắn… bắt nạt cháu ở trường?”

Tình cảm của Hứa Hạnh dành cho cô cháu gái này rất phức tạp.

Hứa Hạnh căm hận Triệu Doanh Liễm vì đã đưa Hứa Tuấn rời khỏi gia đình, nhưng cuối cùng lại không thể đi cùng Hứa Tuấn đến hết đời, để ông chết thảm.
Chính vì vậy, bà ta không thể đối xử dịu dàng với con gái của Triệu Doanh Liễm.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, Hứa Hạnh đã ghét cay ghét đắng.
Mối quan hệ giữa hai người không thể chỉ dùng vài lời để nói rõ — miễn cưỡng duy trì đến tận bây giờ.

Nghĩ đến chuyện trước kia từng có ý định đưa cô vào trại tâm thần, trong lòng Hứa Hạnh không tránh khỏi có chút day dứt.
Nhưng — chỉ là một chút mà thôi.

Tối qua, đây là lần đầu tiên Hứa Gia chủ động liên lạc với bà.
Hứa Hạnh cau mày, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

“Ở yên trong nhà cho tôi, không được đi đâu hết.”

Hứa Hạnh cúp máy.
Nhà họ Vọng là cái thá gì? Dám gây chuyện với bà ta à?



Hứa Gia nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ven đường có một tấm biển ghi: Phố Thanh Thạch.

Trời đã tối hẳn. Con phố này vắng lặng, chẳng có bao nhiêu người qua lại.

Cô đã đi một mình quá lâu, làm việc chỉ theo ý mình.
Khi chỉnh sửa đoạn video giám sát đó, cô đã không nghĩ rằng Vọng Khôn sẽ tìm đến Chu Tư Lễ trước.

Chu Tư Lễ gặp chuyện — nằm ngoài dự liệu của cô.

Đột nhiên, có người từ trong tòa nhà dân cư bước ra.

Người đó khoác một chiếc áo khoác dày, bên trong mặc một bộ đồ ở nhà màu xám trắng rộng rãi.
Cậu cúi đầu, mí mắt rũ xuống, trông đặc biệt tiều tụy.

Ánh sáng phủ lên người cậu dần tan đi, cậu chỉ có thể khó khăn mở một bên mắt — bên mắt trái sưng tấy bầm tím.
Khóe miệng, trán, mũi đều có những mảng bầm lớn.

“Cô chủ, có xuống xe không?”
Tài xế quay đầu hỏi.

Hứa Gia vội vàng dời ánh mắt đi, bàn tay đặt trên cửa xe cũng rút lại rất nhanh. Ánh mắt có chút mơ hồ.

“… Đi đi.”



Nằm trong phòng cả ngày, Chu Tư Lễ buồn bực đến cực điểm, nên xuống dưới hít thở chút không khí.
Lúc đầu, Lưu Tiêu Như kiên quyết phản đối, nhưng thấy cậu mặt mày ủ rũ nên đành phải cho cậu đi.
Nghĩ đến việc còn phải bị nhốt trong phòng cả tuần, tâm trạng cậu càng tụt dốc.

Cậu đi bộ loanh quanh dưới nhà, cố gắng tiêu hóa cảm xúc của mình.

Đi được một lúc, cảm thấy hơi mệt, cậu tựa vào tường.
Bên mắt trái sưng đến nỗi không thể mở ra, tầm nhìn trở nên lúc rõ lúc mờ.

Đó là ảo giác sao?

Cậu chậm rãi chớp mắt.

Hình như cậu thấy Hứa Gia đang đi về phía mình.

“Chu Tư Lễ.”

Nghe thấy giọng cô, cậu theo phản xạ quay đầu định bỏ đi.

Dáng vẻ cậu bước đi khập khiễng, cố gắng nhanh hơn nhưng nhìn có chút buồn cười.

“Cậu dám làm như không nghe thấy, thử xem?”



Hai người ngồi trên chiếc ghế dài dưới cột đèn đường, giữa họ vẫn cách nhau một khoảng.
Im lặng không nói gì.

Một lúc sau, cậu lặng lẽ kéo mũ áo khoác lên.
Động tác rất nhẹ, nghĩ rằng làm vậy cô sẽ không chú ý.

“Tôi đã nhìn thấy rồi, giờ cậu đội mũ thì còn có ích gì?”

Cậu im lặng trong chốc lát.
“… Chỉ là để tự an ủi thôi.”

Hứa Gia nhìn cậu.
Đội mũ lên rồi, cô chỉ có thể nhìn thấy sống mũi và những lọn tóc lòa xòa trên trán cậu.

Không bao lâu sau, cô ngồi thẳng dậy, đi đến trước mặt cậu.
Chu Tư Lễ không hiểu cô định làm gì, chỉ cúi thấp đầu, chăm chú nhìn xuống mặt đất.

“Ngẩng đầu lên được không?”
Cô đột nhiên nói.

“Không muốn.”

“Tại sao?”

Cậu nghẹn ngào đáp:
“… Không đẹp.”

Vài giây sau, cô đặt tay lên vai cậu.

Chu Tư Lễ mím môi, nghĩ rằng cô lại sắp giống như trước đây — túm tóc cậu, bắt cậu phải ngẩng đầu lên.

Đôi mắt cậu ánh lên chút hoảng hốt, tay khẽ giơ lên, định đẩy cô ra nhưng lại không nỡ.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể vội vàng che lấy mũ của mình thì —

Cô khom người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Động tác có chút vụng về.
Nhiệt độ lành lạnh trên người cô như những cơn mưa phùn nhẹ nhàng xoa dịu lồ ng ngực nóng rực của cậu.

Lông mi cậu khẽ run, như thể đang chìm trong giấc mơ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com