“Thưa phụ thân, nếu người thực sự ưng thuận Vinh Vương, vậy người cứ gả đi, còn con thì nhất quyết không.”
Phụ thân khẽ đánh vào tay ta một cái:
“Con nói năng hồ đồ gì vậy, nếu thực sự không muốn gả, thì ít ra cũng phải có một lý do chính đáng chứ.”
“Người cứ thưa rằng, con đã nhìn thấu cõi hồng trần, chỉ nguyện xuống tóc đi tu.”
Phụ thân lại đánh ta thêm một cái nữa:
“Lại nói sằng bậy, nếu con thực sự xuống tóc đi tu, mẫu thân con chắc chắn sẽ tiễn ta vào quan tài trước mất.”
Mắt ta chợt sáng lên:
“Phụ thân, hay là người cứ nói con đã có ý trung nhân rồi, hắn ắt cũng không nỡ lòng nào chia cắt uyên ương.”
Phụ thân lắc đầu:
“Không ổn, ta nói hai con khắc mệnh, hắn còn chẳng hề nao núng, nếu con nói đã có lang quân như ý, e rằng hắn sẽ ra tay sát hại người trong mộng của con mất, như vậy chẳng phải là hại người hay sao?”
Ta bật dậy, phiền phức c.h.ế.t đi được, con người này rốt cuộc là thế nào, sao lại khác một trời một vực so với kiếp trước thế này.
Ta bồn chồn đi đi lại lại trong phòng, ước chừng đến cả trăm vòng, rồi lay vai phụ thân:
“Phụ thân, hay là con bỏ trốn trong đêm nay đi, người cứ nói con không chịu nổi sức ép, đã cao chạy xa bay rồi.”
Phụ thân vuốt râu, trầm ngâm hồi lâu, rồi đập bàn đánh “rầm” một tiếng:
“Được, mau thu dọn hành lý, tối nay con cứ bỏ trốn. Chẳng phải con vẫn luôn mong được đến nhà ngoại tổ ở Giang Nam sao, tối nay lên đường luôn!”
….
Vậy là, vào giờ Tuất, ta ngồi rung chân trên xe ngựa, đầu óc mơ màng gật gù, bụng bảo dạ tranh thủ lúc giới nghiêm mà ra khỏi thành, chắc sẽ không ai để ý.
Xe chạy chừng hai canh giờ, khi ngang qua một trạm dịch, ta cất tiếng gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tả Nhĩ, tối nay chúng ta nghỉ lại nơi này, sáng mai sẽ lên đường tiếp.”
Tả Nhĩ vâng một tiếng, rồi cho xe ngựa dừng lại trước cổng trạm dịch.
Vừa đặt chân vào trong, khóe mắt ta đã thoáng thấy một nam tử vận cẩm y màu nguyệt bạch đang ngồi trước bàn. Ta vội dụi mắt, chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi sao? Cớ sao Vinh Vương lại ở đây?
Lòng bàn tay ta rịn mồ hôi, cố gắng trấn tĩnh lại, rồi khẽ nói với vị chưởng quỹ đang gà gật ngủ:
“Chưởng quỹ, cho chúng tôi năm gian phòng.”
Chưởng quỹ mắt nhắm mắt mở, chỉ về phía Vinh Vương:
“Thật xin lỗi cô nương, tối nay tất cả các phòng đều đã được vị công tử đây bao trọn rồi.”
Ta sững người trong giây lát, khẽ nói lời cảm tạ rồi bước ra ngoài, không quên lườm Vinh Vương một cái sắc lẹm.
Chỉ dăm ba người mà bao trọn cả trạm dịch, đây là lắm tiền nhiều của đến mức không biết tiêu vào đâu cho hết hay sao?
Vừa đến cửa, Vinh Vương ho khẽ hai tiếng:
“Tại hạ nguyện ý nhường lại năm gian thượng phòng cho cô nương.”
Ta khẽ cong môi cười, lịch sự đáp:
“Đa tạ hảo ý của công tử, nhưng chúng tôi đang vội, đành phải tiếp tục đi trong đêm.”
“Bên ngoài trăng mờ gió lớn…”
Vinh Vương thong thả xoay chén trà:
“Luôn có những kẻ bất lương chuyên nhắm vào các tiểu thư nhà quyền quý như cô nương đây để cướp của g.i.ế.c người.”
Kiểu Lục khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, những lời này của Vinh Vương chẳng qua chỉ để hù dọa mấy tiểu thư yếu bóng vía mà thôi.
“Thời buổi thái bình, không phiền công tử phải bận tâm.”
Ta cười nhạt:
“Huống hồ chúng ta vốn chẳng hề quen biết, cẩn trọng một chút vẫn hơn.”