Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 60



Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Suy nghĩ kia vừa xuất hiện, Việt Tu Ninh như thể bị nện một búa thật mạnh vào đầu khiến đầu óc xây xẩm, trái tim lại thấy buốt giá.

Lại nhớ đến cảnh ban nãy khi đối phương nhận lầm hắn, buột miệng thốt ra cái tên kia, cả ánh mắt say mê của Nhan Thời Oanh như thể đang nhìn ai đó, Việt Tu Ninh chỉ thấy tầm mắt dần trở nên đen kịt.

Ánh mắt nồng cháy vào lần đầu tiên Nhan Thời Oanh hẹn hò với hắn, tình yêu cuồng nhiệt cùng sự dung túng không rõ nguyên nhân, cần là sẽ có mặt, vĩnh viễn dịu dàng, khoan thứ... Còn cả cuộc tranh chấp đột ngột mấy ngày hôm trước, hắn dường như đã tìm được lý do cho tất cả chuyện đó.

Những hạt trân châu tách rời như thể được một sợi dây vô hình xâu chuỗi lại với nhau, như tia chớp xẹt qua tâm trí hắn.

Bình thường khi cô và Quý Lạc Thanh gặp nhau ở câu lạc bộ không có gì khác lạ cho nên hắn chưa từng phát hiện điều gì. Bây giờ nhớ lại, hẳn là vì cô vốn không dám biểu hiện sự khác thường đó với bất kì ai!

Vì sao cô không dám quang minh chính đại bày tỏ nỗi lòng, vì người bạn thân nhất của cô cũng thích Quý Lạc Thanh nên cô không dám!

Chính vì thế, cô mới tìm hắn và xem hắn như thế thân của Quý Lạc Thanh, thông qua hắn giãi bày hết mọi khát vọng mà cô không dám thể hiện trước mặt Quý Lạc Thanh.

Vì sao lần đó, cô chẳng mất bao lâu đã có thể bỏ qua cuộc cãi vã của họ, đơn giản vì cô vốn không quan tâm!

Hàng loạt những điểm đáng ngờ bị hắn xem nhẹ từ trước đến nay, giờ phút này chẳng khác gì lục bình, lần lượt nổi lên mặt nước. Sự xuất hiện của chúng như để xác định một đáp án mà trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Nói ra cũng buồn cười, với tính cách của hắn, dù qua lại với Nhan Thời Oanh cũng kha khá thời gian nhưng cô lại chưa từng cho phép hắn tiến thêm một bước nữa. Ngoài việc cho phép hắn hôn và ôm cô, từ trước đến nay cô chưa từng qua đêm với hắn, cũng không thích hắn chạm vào nơi nào khác trên cơ thể mình. Việt Tu Ninh cứ ngỡ rằng là do bọn họ đang ngầm qua lại nên mới thế, và dần dần cũng quen với quy tắc này.

Bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ thấy bản thân quá buồn cười, chẳng khác gì một kẻ ngốc bị Nhan Thời Oanh dắt mũi xoay mòng mòng! Nếu không phải hôm nay vô tình phát hiện được chuyện này, có lẽ hắn sẽ hoàn toàn chẳng hay biết gì.

Sự phẫn nộ không thể khống chế căng tràn trong lồng ngực, đồng thời, nơi trái tim còn dâng trào một sự đau đớn không thể phớt lờ.

Nhan Thời Oanh, sao em có thể...

Thông qua tấm kính, Việt Tu Ninh nhìn chằm chằm Nhan Thời Oanh đang cúi đầu xem kịch bản. Hắn nắm chặt tay, dùng sức lớn đến nỗi lòng bàn tay đau đớn cũng không cảm nhận được.

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, hắn muốn cô biết được kết cục của việc đùa bỡn hắn là gì. Hắn sẽ không cho cô bất kì cơ hội nào để tổn thương hắn nữa...

Đúng lúc này, Quý Lạc Thanh từ ngoài cửa bước vào.

Vừa nhìn thấy Quý Lạc Thanh, ánh mắt Nhan Thời Oanh đột nhiên phát ra ánh sáng chói lóa đến động lòng người.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã cúi đầu, bình tĩnh xem kịch bản.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Quý Lạc Thanh nhanh chóng bước đến trước mặt Nhan Thời Oanh.

"Nhan học muội."

Vừa nghe thấy giọng của Quý Lạc Thanh, Nhan Thời Oanh vội vã ngẩng đầu lên nhìn Quý Lạc Thanh và nở một nụ cười cực kì xinh đẹp, bắt mắt.

Việt Tu Ninh im lặng siết chặt gióng tập.

Chỉ bằng một nụ cười kia thôi, Việt Tu Ninh lập tức đã hiểu được, hắn đang ghen.

Cực kì ghen.

Phải sau hồi lâu, Việt Tu Ninh mới buông gióng tập ra.

Bởi vì ban nãy siết quá chặt, ngay cả tay bị chỗ nối phía sau thanh gióng rạch bị thương cũng không biết. Nhưng hắn chỉ dùng thái độ u ám nhìn Quý Lạc Thanh bắt đầu cười nói với Nhan Thời Oanh.

Cách đó không xa, Hạ Phồn Dịch cũng đang nhìn cảnh tượng kia, tuy ngoài mặt cậu như thể không có việc gì nhưng trong lòng, cảm giác ghen tuông có thể nói đã sắp nuốt chửng cậu.

Biết rõ mình không nên để ý, biết rõ Nhan Thời Oanh tuyệt đối sẽ không lập tức bày tỏ với Quý Lạc Thanh, nhưng khi thấy cô mỉm cười, nói chuyện với Quý Lạc Thanh, trái tim Hạ Phồn Dịch như thắt lại, có chút quặn đau.

Nhớ đến trước đây cậu không thèm che giấu, một mực bày tỏ lòng mến mộ với Tần Thư Dao trước mặt Nhan Thời Oanh, chưa từng để ý xem cô và Quý Lạc Thanh quen nhau thế nào... Hạ Phồn Dịch càng nghĩ chỉ càng thấy ảo não đến phát điên.

Rõ ràng mới đây không lâu cô còn nằm dưới người cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm, vậy mà bây giờ cậu lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô và gã con trai khác thân thiện nói chuyện với nhau. Sự tương phản như thể hai thái cực này khiến Hạ Phồn Dịch có cảm giác như rơi vào bùn lầy, khó lòng hít thở.

Nhan Thời Oanh hoàn toàn không phát hiện hai tầm mắt đồng thời chiếu lại đây, cô chỉ vào bàn tay ôm đống hồ sơ của Quý Lạc Thanh hỏi: "Tay anh bị sao vậy?"

"A... Hôm qua bất cẩn bị quẹt trúng thôi, không sao," Quý Lạc Thanh nhẹ nhàng kể lại, trái tim anh nhảy lên thình thịch, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Nhan Thời Oanh.

Phát hiện ánh mắt cô lóe lên chút quan tâm, Quý Lạc Thanh liền thấy cảm giác mất tự nhiên sâu trong nội tâm tan biến không ít.

Cảm giác tội lỗi vì vi phạm điểm mấu chốt chớp mắt đã bị thay thế bằng nỗi khát vọng âm u chôn nơi đáy lòng, Quý Lạc Thanh bất giác càng ôm chặt đống tư liệu hơn.

Ngón tay được băng bó đụng phải mép chồng tư liệu, anh lập tức nhíu mày, nhẹ hít hà một hơi.

Vết thương bị anh cắt rất sâu, bây giờ còn bị ấn mạnh vào mép giấy sắc, cảm giác đau đớn đầy rõ nét kia khiến anh bất giác nhăn mặt, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Nhan Thời Oanh lập tức đứng lên, hơi nôn nóng nắm lấy tay anh hỏi: "Anh không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy, chốc nữa để em cầm phụ anh xấp hồ sơ này đi."

Nghe thấy câu trả lời này, nội tâm Quý Lạc Thanh không khỏi gợn sóng vì kích động. Anh cố kìm nén cảm giác vui sướng đó, mỉm cười nhìn Nhan Thời Oanh nói: "Được, làm phiền em rồi."

Nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo chút lo lắng của cô, Quý Lạc Thanh vừa chua xót lại vừa sung sướng.

Ngay cả loại người như Việt Tu Ninh còn có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cô, nhưng anh lại không thể.

Anh cũng chỉ có thể... dùng phương thức này, tranh thủ một chút sự chú ý của cô. Nhưng nếu anh không làm như vậy, ngay cả một chút quan tâm của cô, anh cũng sẽ chẳng có được.

Anh như thể uống rượu độc giải khát, biết rõ điều này không đúng nhưng vẫn tình nguyện tiếp tục phạm sai lầm.

Chính vào lúc Nhan Thời Oanh cùng anh đứng lên, Nhan Thời Oanh đột nhiên bị vấp phải gì đó, cả người mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía trước.

Thấy cô sắp ngã, hai người từ nãy đến giờ vẫn luôn âm thầm quan sát họ đồng loạt giật thót mình, trái tim như thể muốn nhảy lên cổ họng.

Hạ Phồn Dịch theo bản năng ném kịch bản, chạy về phía Nhan Thời Oanh, nhưng vừa chạy được nửa đường, cậu đã nhìn thấy Nhan Thời Oanh được Quý Lạc Thanh ôm chặt.

Quý Lạc Thanh cũng hoảng sợ, hoảng hốt nhìn Nhan Thời Oanh hỏi: "Em sao rồi? Có bị đụng trúng nơi nào không?!"

Nhan Thời Oanh vẫn còn trong trạng thái bần thần bị anh kéo đứng lên: "Em không sao. Mắt kính của anh..."

Ban nãy, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, mắt kính của Quý Lạc Thanh bị Nhan Thời Oanh vô tình hất văng ra, cho nên giờ phút này chính là gương mặt phía sau mắt kính của anh, gương mặt thật sự hiếm khi đối diện với người khác.

"Em không sao là tốt rồi."

Quý Lạc Thanh thở phào nhẹ nhõm, thong thả nhặt mắt kính lên.

Nhưng cách đó không xa Việt Tu Ninh lại sững người.

Hắn chưa bao giờ được nhìn thấy gương mặt không đeo kính của Quý Lạc Thanh, ban nãy khi anh vừa ngước mắt lên, Việt Tu Ninh lập tức phát hiện điểm tương tự giữa mình và Quý Lạc Thanh là gì.

Là gương mặt.

Khi Quý Lạc Thanh mang kính, mặt còn bị tóc mái che lại, nếu nhìn sơ chỉ có thể xem là nhan sắc tầm tầm. Nhưng vừa tháo kính xuống, gương mặt luôn không hề bắt mắt kia nháy mắt toát ra một tia sắc bén không thể che đậy.

Cảm giác lạnh tanh kiêu ngạo toát ra từ khuôn mặt kia cực kỳ giống bộ dáng của hắn khi xua đuổi đám ong bướm lảng vảng xung quanh.

Nhưng cảm giác ấy chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Vào giây phút anh đeo kính lên, Việt Tu Ninh lại thấy dường như ban nãy mình chỉ bị hoa mắt mà thôi.

Việt Tu Ninh sững sờ rất lâu, nhớ lại ngày thường Nhan Thời Oanh thường xuyên cười tươi tắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, khi đó hắn còn tưởng cô yêu mình thắm thiết, nhưng bây giờ ngẫm lại, đó lại là mật ngọt chết ruồi.

Mà hắn lại cứ một mực đâm đầu vào, càng lún càng sâu còn chẳng mảy may hay biết.

Sau khi giúp Quý Lạc Thanh dọn dẹp tư liệu, Nhan Thời Oanh dành chút thời gian gửi tin nhắn cho Tần Thư Dao, nói rằng Hạ Phồn Dịch có món quà muốn tặng cho nàng.

Lúc trước khi Hạ Phồn Dịch còn đau khổ theo đuổi Tần Thư Dao, thông thường cậu cũng nhờ cô chuyển đồ cho Tần Thư Dao giúp mình. Nhưng gần đây, có lẽ vì không có được tin tức gì từ Hạ Phồn Dịch nên khi xem tin nhắn của Nhan Thời Oanh xong, Tần Thư Dao cực kì phấn khích, liên tục hỏi cô xem điều đó là thật hay giả.

Thấy được phản ứng của Tần Thư Dao, Nhan Thời Oanh có chút trầm ngâm xoa môi.

Chính vào lúc này, cô bỗng nhìn thấy bóng Hạ Phồn Dịch ở máy bán nước tự động chỗ góc rẽ.

Không biết cậu ra ngoài từ lúc nào, ban nãy khi cô và Quý Lạc Thanh đi ngang qua máy bán nước tự động kia, cô không nhìn thấy một ai cả.

Vừa nhìn thấy cậu, Nhan Thời Oanh chợt lóe qua một suy nghĩ, cô nhanh chóng bước đến, cười tự nhiên nói: "Chuyện anh nhờ tôi đã làm xong rồi đó."

Hạ Phồn Dịch bàng hoàng hỏi: "Chuyện gì?"

"Thì là chuyện anh nhờ tôi đưa quà cho Dao Dao giúp chứ còn chuyện gì nữa." Nhan Thời Oanh làm như thể không biết gì, huơ huơ di động nói: "Tôi đã báo với Dao Dao rồi, cậu ấy rất vui."

Ban đầu Hạ Phồn Dịch không hiểu đầu cua tai nheo gì, đến tận khi nghe được cô nói chữ "quà", cậu lập tức có phản ứng, ánh mắt cũng dần nặng nề.

Món quà đó rõ ràng là tặng cho cô mà!

Lúc trước khi vào phòng, rõ ràng cậu đã nói kĩ càng rồi, cái tên Việt Tu Ninh kia đang làm cái quỷ gì vậy chứ?!

Càng nghĩ cậu càng bực bội hơn, lúc này Nhan Thời Oanh lại cười hì hì chọc nhẹ vai cậu nói: "Nè, đừng nói là anh đang vui đến đơ người luôn đó nha? Tôi thấy lần này anh có hy vọng rồi đó..."

Nhan Thời Oanh bắt đầu nói thao thao bất tuyệt về những chuyện liên quan đến Tần Thư Dao với cậu.

Nếu đổi lại là lúc cậu còn thích Tần Thư Dao, Hạ Phồn Dịch nhất định sẽ chăm chú lắng nghe. Nhưng bây giờ khi nghe Nhan Thời Oanh nói mấy chuyện này, cậu chỉ thấy hụt hẫng.

Không phải, là không vui mới đúng.

Người anh thích là em... Chỉ có em thôi, Nhan Thời Oanh.

Nhưng trước đây vì cậu thể hiện tình cảm dành cho Tần Thư Dao quá rình rang, không chỉ mình cô, có thể nói ai trong câu lạc bộ cũng biết cậu đang theo đuổi Tần Thư Dao.

Thình lình, cậu phát hiện sau lưng cô có người xuất hiện, Hạ Phồn Dịch lập tức thu lại mọi cảm xúc, nhìn Quý Lạc Thanh đi về phía Nhan Thời Oanh.

"Buổi tối, người phụ trách đợt tập huấn sẽ dẫn chúng ta đi liên hoan, địa điểm là quán ăn gần sân tập huấn, hai người có đi không?"

Quý Lạc Thanh khẽ đẩy mắt kính, ánh mắt chuyển từ Nhan Thời Oanh sang Hạ Phồn Dịch, anh mỉm cười vô hại nhìn cậu hỏi.

Hạ Phồn Dịch hơi nhướng mày lên.

Sao cậu cứ thấy... Tên bốn mắt này hình như có gì đó khác khác?

Lúc Việt Tu Ninh nhận được điện thoại, trên màn hình chỉ có số, không hề hiện tên.

Dù đã xóa số nàng cũng bỏ nàng khỏi danh sách sao lưu, nhưng vào giây phút dãy số kia xuất hiện trên màn hình, Việt Tu Ninh lập tức nhận ra được, đó là số di động của Nhan Thời Oanh.

Hắn đã thuộc lòng số điện thoại của nàng từ rất lâu rồi.

Vừa bắt máy, giọng của Nhan Thời Oanh lập tức truyền vào tai hắn.

"Việt Tu Ninh, buổi liên hoan tối nay anh có đi không?"

Giọng nàng vẫn dịu dàng như cũ, song Việt Tu Ninh chỉ thấy chướng tai.

Giả... Tất cả đều là giả! Chỉ vì Quý Lạc Thanh, nàng mới kiên nhẫn, dịu dàng như thế với hắn thôi!

Vì suy nghĩ kia, vô vàn những cảm xúc tức giận phẫn hận luôn bị kìm nén nơi đáy lòng không ngừng sục sôi, khiến Việt Tu Ninh chỉ muốn ném thẳng di động xuống đất.

Đã qua một lúc lâu nhưng không nghe thấy Việt Tu Ninh nói gì, Nhan Thời Oanh khó hiểu "alô" một tiếng, ngữ điệu vẫn vô cùng kiên nhẫn: "Việt Tu Ninh, anh có đang nghe không?"

Hai chữ "Không đi" đã đến bên miệng, nhưng sau khi trầm ngâm vài giây, Việt Tu Ninh bỗng đổi ý.

"Tôi đi."

Sau khi trả lời vô cùng súc tích, hắn cúp máy trước.

Hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt khó chịu của mình phản chiếu từ mặt gương trong toilet, còn cả đôi mặt hừng hực lửa giận kèm theo chút tàn nhẫn.

Nhan Thời Oanh... Cô hãy chờ đó!

24/03/2025

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com