Nhan Thời Oanh vừa mừng vừa sợ nhìn cậu, thấy Hạ Phồn Dịch gật đầu, cô nhanh chóng lộ ra biểu tình như tắm mình trong gió xuân: "Vậy chuyện ban nãy, tôi sẽ tha thứ cho anh."
Thái độ của cô có thể nói đã thay đổi 180 độ.
Giờ phút này, Hạ Phồn Dịch thật sự giận đến ói máu, ban nãy cậu tìm mọi cách xin cô tha thứ nhưng tất cả lại chẳng thể sánh bằng một câu kia, cuối cùng lại nhờ vào chút hào quang của Quý Lạc Thanh mới khiến cô hoàn toàn hết giận?!
Tuy càng nghĩ càng khó chịu nhưng nụ cười trên mặt Hạ Phồn Dịch vẫn vô cùng xán lạn, không có gì để bắt bẻ.
Tuy cậu có chút thẳng tính và xốc nổi, nhưng tốt xấu gì cũng là con cháu danh gia vọng tộc. Trong xã hội thượng lưu, việc đeo mặt nạ ngụy trang có thể nói là môn học bắt buộc.
"Em cũng biết người tôi thích là Tần Thư Dao, nên tôi nhất định sẽ ủng hộ em theo đuổi anh ấy. Do đó sau này nếu có chuyện gì không thể tâm sự với bạn mình, em đều có thể nói với tôi"
Hạ Phồn Dịch lộ ra nụ cười sáng ngời như ánh mặt trời, cậu chìa tay về phía Nhan Thời Oanh, "Đồng đội cùng tiến"
Tuy do dự nhưng Nhan Thời Oanh vẫn chìa tay ra nắm lấy tay cậu.
Lòng bàn tay cô mềm mại, ấm áp, Hạ Phồn Dịch phải kìm nén lắm mới ép được mình chỉ nhẹ nhàng nắm một cái.
Lúc này cậu lợi dụng danh nghĩa của Tần Thư Dao, dù cô có nghĩ thế nào cũng sẽ không hoài nghi cậu.
Nghĩ vậy, Hạ Phồn Dịch có chút lưu luyến buông tay cô ra, cẩn thận lưu giữ lại cảm xúc mềm mại tinh tế chỉ lướt qua trong chớp mắt ấy.
Chỉ khi Nhan Thời Oanh quay đầu đi, cậu mới ủ rũ khẽ liếm môi.
Cũng không biết nụ hôn như vậy... sau này khi nào mới có nữa.
...
Sân tập luyện, sau khi dùng cơm trưa xong còn dư lại gần một tiếng để nghỉ ngơi.
Vì cường độ tập luyện buổi sáng khá cao nên lúc này đại đa số mọi người nếu không phải đang chơi game thả lỏng dây thanh quản thì đã tìm nơi ngủ trưa.
Nhan Thời Oanh đi đến một căn phòng, còn chưa kịp vặn tay nắm cửa, cô bỗng nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở.
【 Việt Tu Ninh đang ở trong phòng 】
Nhan Thời Oanh chỉ chững lại vài giây đã đi vào.
Được hệ thống nhắc nhở có một khuyết điểm, chính là sau khi biết trước được vị trí của đối phương, phản ứng của cô sẽ có khác biệt rất nhỏ. Phạm vi nhắc nhở của hệ thống lại tương đối hẹp, loại người với mắt quan sát tinh tế như Cảnh Văn An sẽ rất dễ phát hiện điểm kỳ lạ.
Đối với người đa nghi như Việt Tu Ninh, cô cũng phải cực kì cẩn thận.
Nhan Thời Oanh điều chỉnh trạng thái xong đi mới vào phòng. Khi nhìn thấy Việt Tu Ninh cô có chút sửng sốt, nhưng sau đó lại nhìn hắn nhẹ nhàng cười.
Nụ cười của cô vẫn chẳng khác gì bình thường, như thể sớm đã quên mất lần cãi vã lần trước giữa họ.
Việt Tu Ninh vốn có chút khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy cô cười, hắn mới hậu tri hậu giác thở phào, trong lòng cũng không màng đắn đo vì sao cô lại có thể bỏ qua chuyện lần trước nhanh như vậy.
Đến tận khi Nhan Thời Oanh ngồi xuống cạnh hắn, hắn mới có chút dè dặt nắm tay cô.
"Tôi đã nghĩ lại rồi, sau này em muốn ra ngoài với ai, tôi sẽ không cấm cản. Nhưng mỗi lần ra ngoài, em nhất định phải nói với tôi em đi đâu, khi nào về nhà, như vậy tôi mới có thể yên tâm." hắn đưa ra một yêu cầu chỉ tồn tại giữa người yêu với cô theo một cách như lẽ dĩ nhiên.
"Em đồng ý với tôi được không? Đừng giận tôi vì chuyện lần trước nữa nhé?"
Hắn vuốt ve ngón tay mềm mại của cô, đôi mắt đào hoa vốn hút hồn giờ phút này đang nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, càng khiến hắn thêm nét phong lưu thâm tình.
Nghe hắn nói xong, Nhan Thời Oanh không kiềm được nở một nụ cười nhạt xuất phát từ nội tâm.
Việt Tu Ninh, hắn đã thua.
Hàm nghĩa thật sự của những câu nói kia chính là vì hắn quan tâm cô nên mới để tâm chuyện cô có tức giận không đến vậy.
Trong trò chơi này, nếu ai động lòng trước sẽ là người phải giao quyền chủ động ra.
Nhan Thời Oanh mỉm cười gật đầu đồng ý: "Được."
Có thể bắt đầu thu lưới rồi.
Việt Tu Ninh không kiềm được cười một tiếng, hắn đè lại bàn tay còn lại của cô, hơi híp mắt rướn người đến hôn cô.
Nhưng chưa kịp đụng vào môi cô, Nhan Thời Oanh lại nghe hệ thống nhắc nhở.
【 Hạ Phồn Dịch đang đi về hướng này. 】
Nhan Thời Oanh hoảng hốt.
Ban nãy cậu bắt gặp cô và Quý Lạc Thanh ở bên nhau, bây giờ nếu để cậu nhìn thấy cô và Việt Tu Ninh thế này, e rằng còn hơi sớm.
Vì thế cô mỉm cười, vươn ngón tay đè môi hắn lại.
"Em muốn ngủ một chút."
Việt Tu Ninh còn đắm chìm trong sự sung sướng khi thấy cô nghe lời mình nên đã không do dự gật đầu.
Nhan Thời Oanh cuộn người nằm xuống bên cạnh hắn trên sân thượng, không hề phòng bị nhắm mắt lại. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào mái tóc rối tung của cô như mạ lên một lớp ánh vàng bắt mắt.
Hắn không kiềm được dịu dàng phủi bay tóc mái trên má cô, trái tim phút chốc nhũn ra.
Mới mở sách xem được một chốc, hắn đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Nhìn Hạ Phồn Dịch thò nửa người vào phòng, phản ứng đầu tiên của Việt Tu Ninh chính là nâng ngón tay ra hiệu"suỵt" một tiếng. Hắn đưa mắt nhìn Nhan Thời Oanh nằm cạnh mình, ý bảo cậu đừng đánh thức cô.
Hạ Phồn Dịch sửng sốt, suy nghĩ đầu tiên xẹt qua trong đầu chính là...
Cái tên không biết xấu hổ này, sao có thể thừa lúc cô ngủ mà trộm ngồi bên cạnh cô chứ?! Hãy cách xa Oanh Oanh của cậu xa một chút đi!
Hạ Phồn Dịch thu lại nụ cười, vì quá hấp tấp đi lấy đồ nên bây giờ cậu vẫn còn đang thở hồng hộc.
Sau khi hô hấp đã trở lại bình thường, cậu mới rón rén đi đến gần, sau đó dùng vẻ mặt không cảm xúc hất cằm với Việt Tu Ninh.
Ý bảo nhanh tránh ra chỗ khác để cậu ngồi.
Việt Tu Ninh lại cho rằng cậu muốn bảo mình ra ngoài nói chuyện, thấy Nhan Thời Oanh hô hấp vững vàng, hẳn đã ngủ say, Việt Tu Ninh nhìn Hạ Phồn Dịch lắc đầu.
Hạ Phồn Dịch sửng sốt.
Cậu thầm quan sát khoảng cách giữa Việt Tu Ninh và Nhan Thời Oanh, lại lui về sau mấy bước, sau đó vẫy tay bảo hắn đến đây.
Đợi đến khi Việt Tu Ninh có chút khó hiểu đi về phía mình, Hạ Phồn Dịch lập tức chạy đến, đặt hộp quà nhỏ bị cậu cầm đến nóng hổi xuống chỗ ngồi của hắn.
Sau đó cậu mỉm cười đứng trước mặt Việt Tu Ninh, im lặng chỉ hộp quà lại chỉ Nhan Thời Oanh, ý bảo đợi sau khi cô tỉnh thì hãy đưa cho cô.
Việt Tu Ninh không khỏi hơi nhíu mày.
Chỗ Hạ Phồn Dịch đứng rất kì diệu, vừa lúc chặn lại đường đi của hắn. Hành động này khiến Việt Tu Ninh chắc bẵm rằng cậu đã phát hiện chuyện trước đây mình từng trộm theo đuổi Tần Thư Dao.
Nhưng cô ả Tần Thư Dao kia...
Việt Tu Ninh thầm cười lạnh trong lòng.
Lúc trước khi hắn thích nàng, nàng có thể nói không thèm ngó ngàng gì đến hắn. Bây giờ hắn như gần như xa với nàng, nàng lại chủ động hơn trước kia khá nhiều.
Nhưng nàng không biết sự chủ động này, trong mắt Việt Tu Ninh tương đương với sự tầm thường.
Sau khi tình cảm hắn dành cho Tần Thư Dao biến mất, việc muốn treo Tần Thư Dao quả thật dễ như trở bàn tay. Hắn sẽ thường xuyên nói mấy lời mập mờ song sẽ chẳng thèm để ý tới nàng, có khi còn sẽ cố ý dẫn các cô gái khác đến trước mặt nàng vui đùa giỡn hớt, đợi đến khi nàng sắp nổi giận, hắn sẽ đến dỗ vài câu... Trong khoảng thời gian này, có thể nói hắn đã xoay nàng như xoay dế.
Không bàn đến chuyện Tần Thư Dao vì dù sao không ai trong hai người họ có thể thành công theo đuổi nàng. Nhưng Hạ Phồn Dịch tuyệt đối không nên vừa theo đuổi Tần Thư Dao vừa mập mờ với Nhan Thời Oanh như vậy.
Nhìn chiếc hộp quà được đóng gói tỉ mỉ đặt trên chỗ ngồi ban nãy của mình, Việt Tu Ninh mỉm cười nhìn Hạ Phồn Dịch khẽ gật đầu, ý bảo cậu cứ yên tâm.
Chính vào lúc này, một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi bay mấy sợi tóc dính trên mặt Nhan Thời Oanh.
Việt Tu Ninh đang muốn tiến lên giúp cô vén tóc lại, Hạ Phồn Dịch đã giành trước một bước vươn tay. Hắn lập tức nhướng mày, không chút đắn đo ngăn lại bàn tay muốn vươn ra của Hạ Phồn Dịch.
Hạ Phồn Dịch sửng sốt, dùng sức tránh thoát, lại phát hiện sức lực của đối phương lớn đến nỗi cậu không thể thoát ra.
Ánh mắt Hạ Phồn Dịch hơi tối lại, trong sự trêu đùa mang theo vài phần lạnh lẽo, cậu nghiêng đầu nhìn Việt Tu Ninh.
Việt Tu Ninh ung dung nhếch môi, một tay khác lại không chịu nhún nhường, nhanh hơn Hạ Phồn Dịch một bước duỗi tay về phía Nhan Thời Oanh.
Sắc mặt Hạ Phồn Dịch có chút thay đổi, hắn có ý gì chứ, chẳng lẽ hắn không phải chỉ mang thái độ chơi đùa với Nhan Thời Oanh sao, bây giờ lại tỏ vẻ nghiêm túc như thế làm gì?!
Việt Tu Ninh buông tay Hạ Phồn Dịch ra xong lại lạnh lùng thầm nghĩ, tên nhóc này thật là càng ngày càng chướng mắt.
Hai người âm thầm đối mắt, sau đó đồng loạt khiêm tốn mỉm cười, trông rất giống một đôi bạn thân hòa thuận vui vẻ, nhưng không khí xung quanh lại cứng ngắc, âm trầm.
"Cậu..." Hạ Phồn Dịch không kiềm được lên tiếng, nhưng mới nói được một chữ, cậu nhìn thấy Nhan Thời Oanh như thể nằm mơ thấy ác mộng, cô nhíu chặt mày, nỉ non vài tiếng mơ hồ, tròng mắt còn không ngừng xoay vòng.
Bầu không khí cứng nhắc lập tức bị đánh vỡ.
Hai người đồng thời tiến lên, một người nhẹ nhàng vỗ vai cô, một người như trấn an nắm lấy tay cô.
(Tây: thèm được harem thế này 🤤)
Trong phòng đồng thời vang lên hai giọng nói an ủi nhẹ nhàng.
Đến tận khi Nhan Thời Oanh lần nữa yên giấc, Hạ Phồn Dịch mới thở phào. Sau khi xem đồng hồ, cậu nhìn món quà lại lần cuối mới đứng dậy bước ra ngoài.
Sau khi Hạ Phồn Dịch rời đi, Việt Tu Ninh đột nhiên trầm mặt.
Cho dù hắn không nói gì, Nhan Thời Oanh cũng biết hắn đang rất tức giận.
Mà nguyên nhân cô biết được lý do đó, không gì khác là vì tiết tấu BGM của hắn đã kịch liệt đến nỗi tràn ngập sát khí.
Tuy ban nãy nhắm mắt nhưng trong đầu Nhan Thời Oanh lại tràn ngập nhạc BGM với tiết tấu cao trào, kèm theo giọng đọc truyền cảm của hệ thống, nào là "nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Việt Tu Ninh chớp mắt đã nắm lấy cánh tay Hạ Phồn Dịch", "Hạ Phồn Dịch vô cùng có chừng mực đẩy tay hắn ra, ánh mắt như mang theo điện xẹt bắn về phía Việt Tu Ninh" v.v... Chỉ với bao nhiêu đó thôi, khoé miệng Nhan Thời Oanh có thể nói giật đến run rẩy.
Nếu không phải vì muốn có được tin tức mình cần, cô thật sự không hề muốn dùng thứ hệ thống cùi bắp này.
Nghe thấy nhạc BGM dần bình thường trở lại nhưng ngay sau đó lại biến thành tiết tấu dồn dập quỷ quái chẳng khác gì mấy bộ cung đấu, Nhan Thời Oanh rốt cuộc không chịu nổi nữa, chẳng mấy chốc cô tỉnh dậy.
Thấy cô tỉnh lại, Việt Tu Ninh vô cùng tự nhiên tiến đến gần: "Tỉnh rồi à?"
Nhân lúc Nhan Thời Oanh dụi mắt vì còn buồn ngủ, cũng là lúc tâm lý phòng bị thấp nhất, Việt Tu Ninh đột nhiên híp mắt hỏi: "Giữa em và Hạ Phồn Dịch có quan hệ gì vậy?"
Giọng của hắn hiền hòa như thể đang tán gẫu, chỉ như thuận miệng hỏi chứ không hề để tâm.
Nhan Thời Oanh hơi ngẩn ra, sau đó khẽ mỉm cười, nắm ngược lại tay hắn.
"Ghen à?"
Việt Tu Ninh lập tức mất tự nhiên cụp mắt, nhưng tay vẫn còn nắm chặt tay nàng đặt trên đầu gối vuốt ve.
Phải rất lâu sau hắn mới mấp máy môi định nói gì đó, nhưng Nhan Thời Oanh đã giành trước một bước, mỉm cười dựa vào lòng hắn nói: "Yên tâm đi, em thích anh nhất mà."
Cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, lẩm bẩm: "Anh là người đặc biệt nhất."
Trái tim Việt Tu Ninh không khỏi nhảy lên thình thịch.
Mọi sự bất an trong nội tâm nháy mắt như bị xua tan, thay vào đó chính là cảm giác mềm mại ngọt ngào cứ thế nhẹ nhàng chậm rãi lan rộng.
Chỉ bằng hai câu trên đã khiến đầu óc Việt Tu Ninh trở nên mụ mị, trái tim hắn như đang bay trên mây, không kiềm được bật cười đáp: "Ừ, anh tin em."
Sao hắn có thể nghi ngờ cô một cách vô căn cứ như vậy chứ, rõ ràng cô thích hắn đến vậy, rõ ràng chỉ có cô sẽ không bao giờ phản bội hắn.
Hắn như thể được cô đút cho một viên thuốc an thần, trở nên vô cùng kiên định. Cho nên lúc Việt Tu Ninh lấy món quà Hạ Phồn Dịch tặng ra đưa cho cô, trên mặt hắn là nụ cười bình thản.
"Ban nãy Hạ Phồn Dịch có đến đây, nhờ anh bảo em tặng món quà này cho Tần Thư Dao." hắn dường như không có việc gì nói.
Vừa dứt lời, hai người đồng thời thầm cười lạnh trong lòng.
Hạ Phồn Dịch, không phải cậu muốn theo đuổi Tần Thư Dao sao, vậy tôi sẽ giúp cậu một tay, Việt Tu Ninh lạnh lùng nghĩ.
Nhan Thời Oanh thì lại đang thấy buồn cười, gần đây Hạ Phồn Dịch chỉ ước có thể bám dính lấy cô suốt 24 giờ, sao có chuyện tặng quà Tần Thư Dao được.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra tin tưởng, cô gật đầu nhìn Việt Tu Ninh và nhận lấy hộp quà: "Được."
Buổi chiều đến giờ tập luyện, lúc sắp đến phòng tập Việt Tu Ninh vẫn luôn bịn rịn năm tay Nhan Thời Oanh không buông, phải đến tận khi nhìn thấy có người, hắn mới chịu buông tay cô ra.
Nếu không phải suất tập luyện buổi chiều quan trọng, nói không chừng Việt Tu Ninh sẽ kéo cô đến một căn phòng vắng nào đó và bắt đầu một màn ôm ấp.
Những lúc Việt Tu Ninh cảm thấy thích một người sẽ luôn là như thế. Tình cảm đạt đến đỉnh điểm thì chỉ ước gì chiếm trọn mọi thời gian của cô, khi cô nhìn người khác dù chỉ là một cái liếc mắt thôi, hắn cũng sẽ thấy mình bị thiệt thòi. Hắn như thể mắc phải căn bệnh thích skin ship, chỉ hận không thể được ở cạnh cô 24/7.
Trước khi buổi tập luyện chính thức bắt đầu, mọi người đứng rải rác khắp nơi khởi động.
Lúc Việt Tu Ninh quay đầu nhìn thì phát hiện Nhan Thời Oanh cũng đang nhìn hắn, từ đó khiến tâm trạng của hắn tốt hơn rất nhiều.
Hắn nhìn cô cười xong, lúc quay đầu lại thì đụng trúng một người nào đó.
Giấy tờ đối phương cầm trên tay rơi lả tả xuống đất, Việt Tu Ninh ngồi xổm nhặt phụ, vào khoảnh khắc hắn hơi ngước mắt lên thì nghe thấy đối phương nói: "À là tiểu Quý sao, cảm ơn nhé..."
Đến tận khi Việt Tu Ninh hoàn toàn ngước mắt lên, đối phương mới phát hiện mình nhận sai người, vội vàng nói xin lỗi và ôm hồ sơ đi.
Việt Tu Ninh không hề để chuyện ấy trong lòng vì dù sao trước kia hình như hắn cũng bị người này nhận lầm. Chẳng qua sao hắn lại giống với người tên Quý Lạc Thanh kia được nhỉ...
Đang tự hỏi, Việt Tu Ninh vừa hay nhìn vào mặt gương trong phòng tập luyện.
Trong gương, Nhan Thời Oanh đứng phía sau lưng bình tĩnh nhìn hắn, bên môi trong vô thức mang theo ý cười.
Nhìn xong Việt Tu Ninh lại như thể rơi vào hầm băng.
Đợi đã...
Vì sao hắn lại thấy, ánh mắt kia... Cực kỳ giống với ánh mắt của hắn trước kia, ánh mắt nhìn nàng như vật thay thế cho Tần Thư Dao thế nhỉ?