Bông Liễu Bay Theo Gió

Chương 37



Năm sau, Hạ Dương Ba quả nhiên trở về Thành phố Lâm sau tết nguyên đán. Sau tết, công ty luật khai trương Hạ Dương Ba cũng không có mặt. Hứa Ngụy Trì mang các luật sư trong văn phòng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Vất vả lắm mới đợi được đến khi Hạ Dương Ba trở lại, dĩ nhiên, sẽ có rất nhiều công việc đang chờ đợi anh.

Cho dù bận rộn đến mức chân không chạm đất, mỗi lần đến ngày gặp Lưu Nhất Hàng ở võ quán, anh đều có thể dành ra một chút thời gian đi ăn một bữa cơm với cậu, sau đó tạm biệt nhau, Lưu Nhất Hàng về nhà, anh lại tiếp tục tăng ca.

Những ngày như vậy cứ tiếp tục cho đến mùa xuân, khí trời dần ấm lên, Lưu Nhất Hàng đã đi học được một thời gian. Vào học kỳ tiếp theo của năm tư, Lưu Nhất Hàng càng trở nên bận rộn hơn, theo quy định, sinh viên y khoa năm năm sẽ đến các bệnh viện lớn để thực tập. Lưu Nhất Hàng vẫn còn một vài thí nghiệm trong tay mà cậu vẫn chưa thực hiện, cũng không ít báo cáo còn chưa viết. Vì vậy ngay sau khi khai giảng đã bận rộn đến mất ăn mất ngủ.

Càng tệ hơn nữa, giải bóng đá tổ chức dành cho sinh viên của thành phố diễn ra từ gần cuối tháng 4 đến đầu tháng 5. Sau khi thời tiết ấm lên, việc tập luyện của cả đội dồn dập đến mức Lưu Nhất Hàng phải tạm thời nghỉ làm thêm tại võ quán Taekwondo bên kia.

Hạ Dương Ba cũng bận, thỉnh thoảng mới có chút thời gian để tìm Lưu Nhất Hàng. Khi anh đến, thường là gần cuối hiệp 2. Anh sẽ không đi vào mà đứng bên ngoài hàng rào thép gai, nhìn họ từ một khoảng cách xa xa. Đôi khi anh châm một điếu thuốc, khi khói sắp cháy hết cũng là lúc sẽ thấy Lưu Nhất Hàng và những người bạn của cậu đang cười đùa trêu chọc, đi về phía anh.

Lưu Nhất Hàng dần dần hòa nhập trở lại với những người bạn cùng tuổi, hóa thành một với những người đồng đội của mình, bình thường sau khi tập luyện, họ sẽ cùng nhau ra quán ăn ở cổng trường để cùng nhau xào vài món, khui vài chai, mồ hôi hoà cùng cồn rượu tạo thành thanh xuân.

Thỉnh thoảng khi Hạ Dương Ba đến, cậu sẽ đi ăn chỗ khác với Hạ Dương Ba. Hạ Dương Ba sẽ nói “Gần đây tìm thấy một nhà hàng lẩu Trùng Khánh rất chính tông”, hoặc “Bên đương sự giới thiệu một quán bán các món ăn Quảng Đông rất ngon”, hoặc ” Hôm nay em có muốn ăn món Ý không” và rồi mọi việc cứ diễn ra như vậy.

Khi Lưu Nhất Hàng ở cùng Hạ Dương Ba, cậu trở nên khá trầm mặc, không giống như trước kia cùng Hạ Dương Ba cợt nhả cười đùa nói hươu nói vượn nữa. Hạ Dương Ba vẫn nói nhiều như mọi khi, nhưng ngược lại Lưu Nhất Hàng tỏ ra vẻ thận trọng. Như này nhìn xem, Hạ Dương Ba ngược lại giống như trong sáng vô tư, còn Lưu Nhất Hàng mới giống cái người trong lòng có quỷ kia.

Khi ở cùng Hạ Dương Ba, cậu không biết phải nói gì mới tốt, nhưng mỗi lần Hạ Dương Ba tìm đến cậu, cậu lại không thể nói ra lời từ chối.

Đôi khi, khi đang ôm bóng trên sân bóng, cậu sẽ vô thức nhìn về hướng hàng rào thép gai ở cổng ra vào, trong nháy mắt có ý nghĩ ngây thơ chợt lóe lên trong đầu cậu “Anh Hạ có thể nhìn thấy không?”.

Hạ Dương Ba vẫn không hề đề cập đến những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cũng không nói những gì anh nghĩ về Lưu Nhất Hàng, lúc ăn tối với Lưu Nhất Hàng sẽ chỉ ăn cơm mà thôi, thi thoảng sẽ cùng cậu làm một số trò đùa râu ria không đáng kể trong bữa tối như trước. Dần dần, Lưu Nhất Hàng bắt đầu nghi ngờ rằng chuyện xảy ra trong đêm Giáng sinh vài tháng trước có lẽ chỉ là do cậu tự mình tưởng tượng ra.

Loại suy nghĩ này dần mọc rể nẩy mầm trong đầu cậu, vậy mà cũng chầm chậm thuyết phục bản thân cậu, dần dần khi cậu và Hạ Dương Ba ở bên nhau, cậu nói chuyện nhiều hơn, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ hồ nháo trêu phá Hạ Dương Ba.

Sự thay đổi này của Lưu Nhất Hàng dĩ nhiên là khiến cho Hạ Dương Ba rất vui sướng, nhưng chính anh cũng không biết gì về nguồn gốc của sự thay đổi này, trong khi vui mừng đồng thời anh không khỏi cảm thấy trống rỗng trong lòng.

Rất nhanh ngay sau đó trận đấu bắt đầu diễn ra. Trận đấu giữa đội trường Đại Học Y thi đấu ngẫu nhiên với Đại học L, Đại học Kỹ thuật Điện tử cùng với Đại học Khoa học và Công nghệ là một đội. Đại học hàng không mạnh nhất Thành phố Lâm rút ngẫu nhiên thi đấu với Đại học Sư phạm B, Nhạc viện Thành phố Lâm và Học viện Thời trang tạo thành một đội những trường có thành tích ngang nhau.

Trước khi bắt đầu trận đấu, Hạ Dương Ba đã cẩn thận hỏi Lưu Nhất Hàng về thời gian của mỗi trận đấu, thậm chí còn lưu trữ nó trong một bản ghi nhớ trên điện thoại di động của mình, nhưng mọi chuyện người tính không bằng trời tính, ngày đầu đội Lưu Nhất Hàng thi đấu, Hạ Dương Ba đã phải nhận một vụ án lớn.

Vụ án nói thì đơn giản thế nhưng lại có chút phức tạp.

Dượng của Lưu Nhất Hàng, cũng chính là cha ruột của Ngô Thịnh là người phụ trách điều hành công ty “Vũ Thịnh”, là một trong những công ty lớn nhất ở Thành phố Lâm, với giá trị tính thuế hàng năm hơn 100 triệu nhân dân tệ. “Vũ Thịnh” bắt đầu đổi mới cách đây hơn 20 năm, từ từ tham gia vào lĩnh vực bất động sản. Sau khi tích lũy được một ít vốn, đã lấn sân sang nhiều ngành xây dựng như xây dựng thành phố, và các công ty con cũng tham gia vào lĩnh vực giao thông đô thị, chăm sóc y tế, và thậm chí cả đầu tư cho giáo dục.

Việc một doanh nghiệp lớn như vậy có những sơ sót trong quản lý là điều không thể tránh khỏi, hơn nữa, Ngô Thành còn có công việc kinh doanh riêng bên ngoài, không bao giờ muốn tiếp nhận thiên hạ do một tay cha mình kiến lập.

Mà tranh chấp trong án kiện này là do sự quản lý không thích đáng của một công ty trang trí nhà cửa thuộc “Vũ Thịnh”.

Công ty trang trí nhà cửa này có tên là “Kỳ Báo” đã nhận ủy thác của Doanh nghiệp Thành phố Thành phố Lâm K để tiến hành trang trí và bảo trì tòa nhà văn phòng của mình. Tuy nhiên, người có liên quan phụ trách “Kỳ Báo” đã thuê bên ngoài dự án một đội trang trí hợp tác lâu dài, bởi vì hai bên đã hợp tác từ lâu trước đó nên khi gia công dự án, không có hợp đồng nào được ký kết.

Tổng cộng có năm người trong đội trang trí, bao gồm cả nhà thầu, trong quá trình trang trí, do tai nạn, dầm bị sập, làm hai người bị thương nặng và một người bị thương nhẹ.

Sau khi vụ tai nạn xảy ra, người chủ thầu đã bỏ trốn đi nơi khác, một số công nhân đã tìm gặp người phụ trách của công ty “Kỳ Báo” và yêu cầu trả số tiền công mà 4 người này đáng phải nhận, cũng như bồi thường thiệt hại tương ứng, nhưng rồi lại bị người phụ trách này lấy lý do “chưa ký kết hợp đồng lao động” để từ chối thanh toán. Một số người pháp nhân sau khi biết được công ty dưới trướng của “Vũ Thịnh” để yêu cầu “Vũ Thịnh” bồi thường, người phụ trách của “Vũ Thịnh” cho rằng “Kỳ Báo” không phải là một chi nhánh của” Vũ Thịnh” mà nó là một công ty độc lập, tất cả các trách nhiệm pháp lý phải do công ty đó chịu một cách độc lập.

Trong lúc tuyệt vọng, một vài người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến “Khiêm Bằng”.

Sau khi tìm hiểu sơ bộ sự việc, Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì đã thương lượng một chút, cả hai đều cảm thấy vụ việc đáng để tiếp nhận, lên tiếng bênh vực những người thiệt thòi, bất kể về tình hay lý, vì họ là người có ý định theo đuổi con đường ước nguyện ban đầu thuộc về pháp luật.

Nhưng khó giải quyết ở chỗ, dựa vào mối quan hệ giữa Hứa Ngụy Trì và gia đình họ Ngô, củ khoai nóng bỏng tay này thực sự lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, và trong trường hợp như vậy, những luật sư trẻ khác trong công ty cũng không đủ sức đảm đương một mình.

Cuối cùng, cả hai đã đưa ra quyết định cuối cùng là vụ việc được giao cho Hạ Dương Ba.

Sau khi tiếp nhận vụ án vào buổi sáng, vào buổi chiều Hạ Dương Ba đã đưa tiểu Trác đến gặp một số vị đương sự trong bệnh viện. Bước đầu tìm hiểu sơ bộ tình hình của một số người và thảo luận một số biện pháp đối phó tiếp theo. Khi Hạ Dương Ba ra khỏi bệnh viện, trời đã gần tối.

Lúc này anh mới nhận ra rằng hôm nay là ngày diễn ra vòng sơ loại bảng đấu của đội Lưu Nhất Hàng. Nhìn thời gian này, trận đấu đã sắp kết thúc, anh bỗng nhiên thốt lên “a” một tiếng khiến tiểu Trác ở bên cạnh phải hoảng sợ.

Anh vội vàng gọi điện cho Lưu Nhất Hàng, bên kia rất nhanh chóng nhấc máy, giọng điệu tràn đầy hưng phấn không thể che giấu: “Anh Hạ! Hôm nay sao anh không đến? Tôi nói cho anh biết… đội tôi thắng rồi! 2-0 ! Tôi đã ghi cả hai bàn thắng đó!”

Bên kia không ngừng vang lên giọng nói của các chàng trai.

“Douma, Lưu Nhất Hàng, giả vờ bị sét đánh à!”

“Ha ha ha, lợi hại nha anh trai…”

“Hai bàn thắng của Lưu Nhất Hàng tính là gì? Có bản lĩnh đem súng bắn vào lỗ…”

“… “

Các chàng trai nhỏ nói đùa, không xấu hổ cũng không xao động, Lưu Nhất Hàng nghĩ đến Hạ Dương Ba vẫn đang nghe điện thoại, có chút thẹn quá hóa giận mắng bọn họ: “Câm miệng các cậu lại hết đi”

Hạ Dương Ba không nhịn được mà ha ha bật cười, vốn vì công việc mà tâm trạng có chút phiền muộn, lập tức thả lỏng không ít, khóe miệng không giấu giếm ý cười, nói với Lưu Nhất Hàng: “Chúc mừng em thắng lợi ngay từ trận mở đầu!”

Lưu Nhất Hàng bên kia ồn ào nhao nhao nói cũng không biết cậu có nghe thấy lời mình nói không, Hạ Dương Ba chỉ mơ hồ nghe thấy cậu nói: “Lần sau nhất định phải đến đấy…” Điện thoại bị cúp giữa mảnh ồn ào náo nhiệt.

Hạ Dương Ba nhìn điện thoại đã bị cúp máy, nhẹ giọng mắng “đồ nhóc thối”. Cất điện thoại đi, biết rằng Tiểu Trác vẫn đang đợi để đi hẹn hò với bạn gái, liền nói với cậu: “Hôm nay cứ như này đi, vất vả rồi!”

Tiểu Trác gật đầu, “Luật sư Hạ, anh cũng đã làm việc vất vả rồi!” Cuối cùng, còn thuận miệng thản nhiên hỏi: “Luật sư Hạ anh muốn cùng ăn cơm không?”

Hạ Dương Ba lắc đầu cười nhẹ: “Không, không làm phiền người trẻ các cậu nói chuyện yêu đương.”

Tiểu Trác có chút xấu hổ, xua tay với Hạ Dương Ba, và rời đi.

Lưu Nhất Hàng cùng Trương Húc dìu đỡ lẫn nhau, say chuếnh choáng bất tỉnh nhân sự, xiêu vẹo trở lại ký túc xá dưới lầu, tựa hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đầu học kỳ mới, Trương Húc chuyển về ký túc xá, một mặt là để tiện cho việc luyện tập, mặt khác là vì cậu ta và Lưu Nhất Hàng đã từ từ cởi bỏ nút thắt.

Lưu Nhất Hàng còn tưởng rằng mình đã uống quá chén, sinh ra ảo giác, cậu lắc đầu muốn xua đuổi người nọ ra khỏi đầu, nhưng lại thấy người đó hơi nhíu mày, đi về phía mình, từ trên người Trương Húc kéo mình ra, nửa dìu nửa ôm vào người, hơi trách móc nói cậu: “Sao em lại uống nhiều như vậy?”

Lưu Nhất Hàng vẫn không tin, đưa tay ra lắc lắc trước mặt Hạ Dương Ba, ngập ngừng hỏi: “Anh Hạ?

Lưu Nhất Hàng lập được công lớn trở thành công thần, bị rót uống không ít rượu, Trương Húc tỉnh táo hơn cậu nhiều, nhìn Hạ Dương Ba, lễ phép hỏi: “Xin hỏi anh là ai?”

“Tôi là bạn của Nhất Hàng, họ Hạ.” Hạ Dương Ba gật đầu với cậu ấy và nói, “Nhất Hàng trước kia vẫn sống chung với tôi.”

Trương Húc không biết gì về chuyện giữa Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba. Cậu ta chỉ biết rằng Lưu Nhất Hàng trước đây đã sống với đối tác của anh rể mình, cậu ta nhìn thấy Hạ Dương Ba áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ lịch sự, cũng cảm thấy anh sẽ không phải là người xấu, thêm vào đó, Lưu Nhất Hàng còn đang lôi kéo như một con gấu túi dính trên người người ta, cậu ta không có gì để nói nhiều thêm.

“Em là Trương Húc.” Cậu ta tự giới thiệu.

Hạ Dương Ba lúc này mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá người thanh niên trước mặt này.

Cậu ta cao bằng Lưu Nhất Hàng, do đang say rượu, lưng cậu ta thả lỏng gục xuống, đôi mắt cậu ta cũng cao ngang bằng Hạ Dương Ba. Cậu ta cạo râu một khoảng thật ngắn để làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt, lông mày lưỡi kiếm cùng đôi mắt sáng như sao, đôi môi mỏng khẽ mở, khi nói hàm răng đều tăm tắp, trắng trẻo. Mặc dù đang có hai ba phần men say nhưng không khó để nhận ra đó là một chàng trai tốt, dương quang có chí tiến thủ.

Cũng giống như Lưu Nhất Hàng.

Không, ở trong mắt Hạ Dương Ba, không ai có thể so sánh với Lưu Nhất Hàng.

“Xin chào! Hạ Dương Ba.” Hạ Dương Ba vương một tay ra “Em cũng có thể gọi anh là anh Hạ, giống như Nhất Hàng.”

Trương Húc đưa tay ra rồi nhẹ nhàng bắt tay: “Anh Hạ.”

Nghe thấy có người gọi Hạ Dương Ba, hai mắt Lưu Nhất Hàng nửa mở nửa nhắm, tay chân dán chặt vào thân thể Hạ Dương Ba, miệng vẫn lẩm bẩm: “Anh Hạ … anh Hạ …”

Hạ Dương Ba bất lực nhìn chú chó khổng lồ trong tay giật giật khóe miệng, một hồi mới bình phục lại hô hấp, cố nén hết thảy bất đắc dĩ, lại đem Lưu Nhất Hàng giao vào trong tay Trương Húc: “Dẫn cậu ấy đi lên nghỉ ngơi đi … Anh tới thăm cậu ấy…”

Sau khi nói xong, anh cảm thấy không ổn liền nói thêm: “Đến chúc mừng chiến thắng của các em trong trận thắng lợi đầu tiên”

Trương Húc đỡ Lưu Nhất Hàng đang co người, mỉm cười chân thành với anh: “Cảm ơn!”

Tác giả có lời muốn nói:

Cái gì? Màn kịch nhỏ?

Các bạn tự nói với chính mình xem, hôm nay đâm một dao nhỏ rồi còn muốn có màn kịch nhỏ sao? ? ? ?

(Chắc chắn là không phải vì tôi không thể nghĩ ra bất kỳ thứ thú vị nào)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com