Hai người tùy tiện tìm một quán cơm gia đình, vẫn là do Hạ Dương Ba gọi món, Lưu Nhất Hàng vừa nhìn thấy anh trong lòng đã cảm thấy khó chịu, thậm chí căn bản còn không để ý đến anh gọi những món ăn gì, nhưng vừa thấy thức ăn mang đến đều là các món ăn yêu thích của Lưu Nhất Hàng.
Cậu chuyển động hầu kết, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu không nói một lời, cậu liếc nhìn Hạ Dương Ba một cái, tự lấy đũa của mình tự gắp một miếng rau muối.
Hạ Dương Ba cũng động đũa bắt đầu ăn.
Trầm mặc trong chốc lát, Hạ Dương Ba hỏi: “Sống ở ký túc xá có quen không?”
Lưu Nhất Hàng đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Hạ Dương Ba không hề đề cập đến những gì đã xảy ra trước đây, anh ấy chỉ hỏi Lưu Nhất Hàng rằng cậu ấy có quen sống ở ký túc xá hay không, nhưng anh lại cố tình quên mất tại sao Lưu Nhất Hàng lại đột ngột chuyển về ký túc xá.
Rõ ràng là đã sống ở ký túc xá hai năm trước, nhưng khi bị Hạ Dương Ba hỏi như vậy, Lưu Nhất Hàng lại thiếu chút nữa thốt ra hai chữ “không quen”, cũng may là cậu cắn trúng đầu lưỡi của mình, cậu liếc nhìn Hạ Dương Ba bằng ánh mắt phức tạp. nói: “Vẫn ổn.”
Hạ Dương Ba gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” Sau đó anh liếc nhìn Lưu Nhất Hàng một cái, giọng điệu bình thản dặn dò hai câu: “Nếu đói thì ăn nhiều thêm một chút đi, đồ ăn ở căn tin ăn không ngon, ra ngoài ăn chút gì đó cho đã miệng.”
“Mới có mấy ngày mà đã gầy đi rồi.”
Lời này của Hạ Dương Ba quả thật không khoa trương. Sau vài ngày không gặp, Lưu Nhất Hàng đã ốm đi một vòng.
Lưu Nhất Hàng mặt không chút thay đổi “ừm” một tiếng, trong lòng có chút rung động.
Bữa ăn diễn ra yên ổn đến lạ thường, tuy hai người không có nhiều cơ hội trao đổi với nhau nhưng ít nhất không có tranh chấp đến đỏ mặt tai hồng, hạ quyền cước với nhau.
Sau khi ăn xong, Hạ Dương Ba không đề nghị đưa Lưu Nhất Hàng trở lại trường học, sau khi lịch sự chào tạm biệt nhau ở trước cửa nhà hàng, hai người rời đi theo hai hướng ngược nhau.
Thật giống như thời điểm lần đầu tiên bọn họ quen biết nhau.
Nhưng Hạ Dương Ba biết rằng hết thảy mọi thứ đã khác, cho dù tạm thời Lưu Nhất Hàng không nhận ra điều đó, nhưng anh cũng hiểu rất rõ ràng rằng đến lúc này bọn họ đã không thể lui về vị trí ban đầu được nữa.
Anh bây giờ đã dấn thân đi vào con đường không có đường lui này, cũng chỉ có thể đi một con đường đến cuối, cho dù có đụng phải bức tường phía nam, cũng không thể quay đầu lại được nữa.
Sau ngày hôm đó, Hạ Dương Ba vẫn như trước thỉnh thoảng sẽ đến trường hoặc đến võ quán để tìm Lưu Nhất Hàng, anh canh giờ rất chính xác, như thể anh nắm rất rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lưu Nhất Hàng trong lòng bàn tay.
Anh không hề đề cập về những gì đã xảy ra vào đêm Giáng Sinh, như thể mọi thứ xảy ra từ việc Lưu Nhất Hàng chuyển đến ở cùng anh cho đến khi Lưu Nhất Hàng rời đi chỉ là một giấc mơ của Lưu Nhất Hàng, anh chỉ là người “bạn của anh Hứa” hay “đối tác của anh rể” giống như trước đây, anh chỉ ngẫu nhiên nhàm chán, tìm đến Lưu Nhất Hàng để cùng nhau đi ăn một bữa tối mà thôi.
Thời gian cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, Lưu Nhất Hàng luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng chính cậu cũng không thể nói rõ được đến tột cục đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy, cậu nhất quán lượt qua, dứt khoát không nghĩ đến nữa. Mỗi ngày được ngày nào hay ngày ấy, nên bận việc của mình chăm chỉ làm việc. Thỉnh thoảng sẽ đến gặp Hạ Dương Ba, cùng cậu đi ăn, tạm thời đảm nhiệm vai trò cải thiện thức ăn của mình.
Rất nhanh đã đến kỳ nghỉ đông, tuy rằng Lưu Nhất Hàng về nhà nhưng lại không nghỉ làm thêm ở võ quán, từ hai lần một tuần trước đó đổi thành ba lần một tuần. Có một ngày là ca sáng, có hai ngày là ca chiều.
Vì vậy, trong hai ngày làm ca chiều, khi đến giờ ăn tối, Hạ Dương Ba nhất định sẽ kiên trì đợi ở dưới lầu. Hạ Dương Ba thường xuyên đến võ quán đợi Lưu Nhất Hàng, nhưng anh lại sợ sẽ khiến Lưu Nhất Hàng xấu hổ, ngoại trừ một hai lần đầu tiên kia ra, anh chưa bao giờ đi lên, anh đứng đợi ở bãi đậu xe dưới lầu, ước tính thời gian Lưu Nhất Hàng sắp xuống đi xuống liền nhanh chóng xuống xe đứng ở cạnh cửa, một bộ dáng vẻ chờ đợi trong gió lạnh đã rất lâu.
Mỗi lần Lưu Nhất Hàng đều bị dáng vẻ này của sói đuôi to dỗ cho mềm lòng, không thể nói ra lời từ chối.
Thoáng chốc đã đến cuối năm, vào ngày Lưu Nhất Hàng kết thúc ca làm việc cuối cùng ở năm cũ, Hạ Dương Ba không có đến, cậu không khỏi cảm thấy rầu rĩ trong lòng, thậm ngay cả khi về nhà cũng không ăn nổi cơm tối, như thể cậu đã mệt mỏi rã rời, lăn ra ngủ say.
Mãi cho đến giao thừa, Hạ Dương Ba cũng không chủ động đi tìm cậu nữa.
Kỳ nghỉ xuân năm ngoái, Lưu Nhất Ngôn và Hứa Ngụy Trì đã đón năm mới ở nhà họ Hứa, dĩ nhiên, năm nay họ sẽ đến nhà Lưu Nhất Ngôn để chúc mừng năm mới. Lưu Nhất Ngôn và Hứa Ngụy Trì giúp các trưởng bối trong nhà chuẩn bị bữa cơm tất niên, Tiểu Mộ Ngôn và Tiểu Dật Thần được đặt ở trong xe đẩy, Lưu Nhất Hàng và Lý Hạn Dương ngồi xổm bên cạnh trêu chọc bọn nhóc.
Lý Hạn Dương là con trai của cô nhỏ Lưu Nhất Hàng, bằng tuổi cậu nhưng trông cứ như hơn cậu một hai tuổi vậy, là người học giỏi nhất trong gia đình bọn họ. Năm đó anh ấy đạt được thành tích đứng thứ hai toàn Thành phố Thành phố Lâm thi vào trường Đại học Thanh Hoa.
Tính tình của anh ấy trầm ổn hơn so với Lưu Nhất Hàng, còn có chút vô vị, có điều cũng bởi vì hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ nên anh ấy và Lưu Nhất Hàng rất thân thiết.
Hai người mỗi người một bên, đang trêu chọc hai đứa nhỏ, đột nhiên điện thoại di động của Hứa Ngụy Trì đặt trên bàn trà vang lên, Lưu Nhất Hàng vội vàng đưa điện thoại di động cho Hứa Ngụy Trì.
Cậu không phải cố ý muốn xem, nhưng chính là ngay lúc cậu cầm điện thoại lên, trong nháy mắt liền nhìn thấy ID người gọi là: Dương Ba.
Ma xui quỷ khiến, sau khi Lưu Nhất Hàng đưa điện thoại cho Hứa Ngụy Trì, cậu không rời đi ngay lập tức mà ngược lại như bị đứng hình, đứng đơ ra tại chỗ không nhúc nhích, mẹ của cậu Nguyễn Ngọc Liên liếc nhìn cậu một cái, nén giận nói: “Thằng nhóc này, con không có chuyện gì thì đứng chặn ở đây làm gì?”
Lưu Nhất Hàng vẫn bất vi sở động giống như không có nghe thấy.
Hứa Ngụy Trì trả lời điện thoại, trong mắt chứa đựng ý cười: “Alo! Dương Ba… à, tốt rồi, ở nhà mọi thứ đều ổn cả! Còn ông cậu thế nào rồi? Chà… vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi… cậu cũng vậy, Tết nguyên đán vui vẻ! Được rồi… Cảm ơn… Thay tớ chào các cô chú… Được… Hẹn năm sau gặp lại…”
Hứa Ngụy Trì cúp máy, Lưu Nhất Hàng không có thời gian để nói chuyện, liền nghe thấy Lưu Nhất Ngôn hỏi, “Ông nội anh ấy không có việc gì chứ?”
Hứa Ngụy Trì “Ừm” một tiếng nói “Không có vấn đề gì lớn, là chút bệnh cũ thôi mà… ”
“Anh Hạ … ông nội anh ấy bị sao vậy? ”Lưu Nhất Hàng không nhịn được hỏi.
Hứa Ngụy Trì hiển nhiên không ngờ Lưu Nhất Hàng sẽ quan tâm đến chuyện này, sau khi sửng sốt một chút Lưu Nhất Ngôn mới cất lời: “Mấy ngày trước, ông nội của Hạ Dương Ba đột nhiên lên cơn đau tim, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cậu ấy chạy suốt đêm trở lại Thành phố G để ở cùng cụ ấy…”
“Cũng may, ông cụ đã qua khỏi.” Hứa Ngụy Trì nói thêm, lại có chút tiếc nuối bổ sung: “Có điều, đây là Tết Nguyên đán, vậy mà cả gia đình đều đang ở trong bệnh viện…”
Lưu Nhất Hàng không để ý đến những gì Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn nói sau đó, chỉ tìm ra một lời giải thích hợp lý cho việc Hạ Dương Ba không đến tìm với cậu vào ngày hôm đó, tâm trạng cũng theo đó liền trở nên dễ chịu hơn không ít.
Nhẹ bước trở lại phòng khách, không tới mấy phút, điện thoại liền vang lên, là Hạ Dương Ba.
Trái tim Lưu Nhất Hàng đột nhiên nhảy lên “thình thịch”, điên cuồng kêu gào trong lồng ng*c.
“Nhất Hàng.”
Giọng anh không còn trong trẻo như mọi khi, lộ ra đầy vẻ mệt mỏi. Trong phòng khách nhà họ Lưu giăng đèn kết hoa rực rỡ, tiếng nhạc nền sôi động của TV và tiếng la hét ồn ào của Hứa Dật Thần và Hứa Mộ Ngôn vang lên, tạo thành sự tương phản rõ rệt với vẻ cô tịch vắng lặng của Hạ Dương Ba bên kia điện thoại, khiến mũi của Lưu Nhất Hàng có chút chua xót vô cớ.
Lưu Nhất Hàng đưa tay lên dụi mắt và nhỏ giọng kêu một câu: “Anh Hạ.”
Kể từ sau đêm Giáng sinh, Lưu Nhất Hàng đã không còn gọi Hạ Dương Ba là “anh Hạ” nữa, thậm chí còn hiếm khi chủ động nói chuyện với Hạ Dương Ba, bình thường là Hạ Dương Ba hỏi cái gì, cậu sẽ trả lời cái đó, thần sắc luôn đạm mạc, và giọng điệu hầu như hơn phân nửa cũng không tập trung.
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Dương Ba sửng sốt trong chốc lát, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh hơn, trên hành lang vắng vẻ của bệnh viện tiếng hít thở của anh trở nên thập phần rõ ràng.
“Ông… ông nội anh thế nào rồi?” Lưu Nhất Hàng thận trọng hỏi.
Hạ Dương Ba ý thức được đại khái có lẽ là Hứa Ngụy Trì đã nói với Lưu Nhất Hàng, anh thở phào nhẹ nhõm: “Không sao đâu, chỉ là chút bệnh cũ …”
“Ồ…” Lưu Nhất Hàng cầm điện thoại, mắt không biết nên nhìn đi đâu.
“Nhất Hàng…” Hạ Dương Ba gọi cậu một tiếng tựa như thở dài, Lưu Nhất Hàng không khỏi đứng thẳng lưng.
“Ngày đó… Anh không đi gặp em…”
“Tôi biết! Không sao đâu!” Lưu Nhất Hàng vội vàng đánh gãy lời của anh.
Hạ Dương Ba khẽ cười một tiếng: “Ừ, vậy em có tự mình ăn cơm không?”
Đại não của Lưu Nhất Hàng chuyển động nhanh chóng, cẩn thận nhớ lại tình huống ngày hôm đó, nhận ra rằng hình như hình như mình không có ăn cơm. Sau khi về đến nhà đã lăn ra ngủ say, nhất thời không nói nên lời.
Như thể anh biết được đáp án, Hạ Dương Ba lại nhẹ nhàng bật cười thêm vài tiếng mới dừng lại, nghiêm túc nói: “Bên này của anh còn có chuyện cần giải quyết. Năm sau… đại khái chắc là phải qua tết nguyên đán mới có thể trở về … “
“Ồ… “Lưu Nhất Hàng không khỏi có chút thất vọng.
“Sau khi anh trở về, anh sẽ không lỡ hẹn nữa.” Hạ Dương Ba lại nói.
“…” Lưu Nhất Hàng vẫn không biết mình cùng Hạ Dương Ba có ước hẹn gì.
Không đợi cậu suy nghĩ rõ ràng, Hạ Dương Ba đã chuyển đề tài nói: “Tết nguyên đán vui vẻ, Nhất Hàng.”
“Năm mới vui vẻ, Anh Hạ!” Lưu Nhất Hàng mỉm cười nói.
“Vậy, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Không giống như mỗi lần tạm biệt trước đây, lần này, cả hai đều biết rằng họ nhất định sẽ còn gặp lại nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Đi chơi Giáng Sinh… Chương này là để ký gửi… Hehehe…
Hôm nay không có ngược, cho nên cũng không có cúc nhỏ kẹp chặt khối thịt. (Đây chắc chắn không phải lỗi đánh máy)
(Cũng không phải vì tôi muốn đi chơi Giáng Sinh nên mới không viết màn kịch nhỏ)