Bình Yên Sau Tận Thế
Không kịp nghĩ nhiều nữa.
Tôi lập tức rút thẻ thân phận mà Trình Dã để lại, nhanh chóng lên tầng mười bảy bằng thang máy tốc hành yên lặng, sau đó đi mới bộ tới tầng mười tám.
May mà năng lực dịch chuyển của tên kia không quá mạnh.
Khi tôi tới nơi, hai người họ cũng vừa mới đến.
Tiêu Minh dùng bàn tay đẫm m.á.u vừa chặt lấy từ nhân viên, ấn lên khóa vân tay trước cửa.
"Tách!"
Cánh cửa mở ra, tôi lặng lẽ bước theo họ vào trong.
Trong phòng chỉ có một chiếc nút đỏ, bên cạnh là một bảng hiển thị giống như đồng hồ đếm ngược.
Tiêu Minh rút ra một chiếc chìa khóa hình thù kỳ quái tương tự của Trình Dã.
Hắn cười:
“Trật tự đã bị hủy hoại thì chẳng còn giá trị để tái thiết.
Đã không thể thuộc về ta, chi bằng… hủy hoại sớm cho xong.”
Hắn trực tiếp cắm chiếc chìa khóa vào khe dưới nút bấm.
Nhưng không có phản ứng gì cả.
Tiêu Minh híp mắt lại, thử cắm thêm vài lần.
Cuối cùng chửi thề:
"Khốn kiếp, là giả!"
"Ý ông là sao?
Dám đùa giỡn với chúng tôi à?
Thượng tá Andrew mà biết, sẽ không bỏ qua đâu."
Người đàn ông bí ẩn mở miệng.
Tôi nghe ra, đó là ngôn ngữ của người Nhật.
Tiêu Minh cũng đáp lại bằng tiếng Nhật, giọng giễu cợt:
"Đùa giỡn? Với loại như mày thì còn chưa đủ tư cách đâu.
Không sao.
Nếu Trình Dã đã đề phòng tao, vậy thì tao chỉ cần g.i.ế.c sạch những kẻ cản đường là được."
"Đi, tìm đến phòng ngủ của Trình Dã, bắt một con đàn bà tên là Cố Lan Khê.
Có thể cô ta đang giữ chìa khóa thật."
Nghe đến đây, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hóa ra Tiêu Minh cấu kết với người ngoài, muốn phá hủy toàn bộ khu an toàn!
Nếu vậy… chẳng phải Trình Dã đã bị họ đánh lừa rồi sao?
Anh ấy hiện giờ rất có thể đang rơi vào bẫy!
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi suýt nữa để lộ hành tung.
Nhưng may mắn là năng lực ẩn thân siêu cấp của tôi đã thành thục đến mức xuất quỷ nhập thần.
Hai kẻ đó hoàn toàn không phát hiện ra tôi.
18.
Hai người bọn họ chia làm hai hướng.
Tên người Nhật đi tìm tôi, còn Tiêu Minh thì bắt đầu thẳng tay tàn sát các dị năng giả trong khu an toàn.
Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi gần như đã xác định rõ toàn bộ âm mưu.
Tiêu Minh vì muốn nhận được sự hậu thuẫn từ thế lực nước ngoài, nên đã lấy việc phá hủy khu an toàn làm “món quà trung thành”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban đầu, hắn vốn định kéo Trình Dã cùng hợp tác.
Nhưng khi thấy không thuyết phục được, hắn dứt khoát dụ Trình Dã tới khu vực phục kích, định thủ tiêu luôn.
Còn vì sao Tiêu Minh dám chắc Trình Dã sẽ đến cứu hắn?
Rất đơn giản.
Uy tín của hắn trong đội không hề thua kém Trình Dã.
Nếu Trình Dã biểu hiện ý định bỏ rơi hắn, chắc chắn trong đội sẽ xảy ra sự chia rẽ.
Lúc ấy, chỉ cần Tiêu Minh “anh dũng trở về”, thuyết phục mọi người theo hắn quy phục thượng úy Andrew, có lẽ hơn nửa đội sẽ nghe theo.
Còn những người không theo?
Giết là xong.
Dị năng giả trong khu an toàn căn bản không đề phòng Tiêu Minh.
Tôi đang sốt ruột, không biết làm sao để cảnh báo mọi người, thì vừa đúng lúc theo chân Tiêu Minh bước ra khỏi tầng hầm.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tôi sững sờ.
Ngoài kia — đèn đuốc sáng rực, người người nghiêm trang đứng thành hàng.
Trình Dã dẫn đầu, chân giẫm lên t.h.i t.h.ể của tên người Nhật kia, ánh mắt lạnh lùng.
Phía sau anh, hơn một trăm dị năng giả đã vào tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Tiêu Minh khựng bước.
“Hừ, quả nhiên là cậu đã đoán được.”
Hắn bật cười, không thèm giả vờ nữa:
“Nhưng cậu đã đến đây, thì con zombie hệ lôi đang sắp tiến hóa cấp bốn kia chắc cũng sắp phá phong ấn và lao về phía này rồi.
Khu an toàn này sẽ sớm sụp đổ thôi.
Chúng ta có thể cùng nhau quy phục Andrew.”
Thấy Trình Dã im lặng, Tiêu Minh quay sang hô lớn với đám dị năng giả:
“Trong tận thế này, những kẻ sở hữu dị năng như chúng ta nên đứng trên đỉnh cao, làm chủ tất cả!
Bọn thường dân kia chỉ đáng làm bệ đỡ dưới chân.
Quyền lực phải nằm trong tay chúng ta!”
Tiêu Minh nói xong nhưng không ai lên tiếng.
Tất cả đều lạnh lùng nhìn hắn.
Trình Dã nhàn nhạt lên tiếng:
“Ngươi không phải đối thủ của ta. Tự kết liễu đi.”
Tiêu Minh cười càng điên dại:
“Thắng ta thì đã sao?
Bên ngoài còn biết bao zombie đột biến, lại thêm zombie vương.
Tất cả các ngươi rồi cũng phải chết!
Thế lực sau lưng Andrew sẽ không bỏ mặc ta đâu!”
Hắn siết tay, định liều c.h.ế.t phản kháng.
Trình Dã lại chỉ nhẹ nhàng đá xác tên dị năng giả người Nhật dưới chân, giọng mỉa mai:
“Nếu chúng thực sự muốn hợp tác với ngươi, thì sao chỉ phái đúng một người đến bảo vệ?”
“Tiêu Minh, tỉnh lại đi.
Bọn chúng chỉ muốn lợi dụng tay ngươi gây rối, rồi nhân cơ hội chiếm lấy thành phố S, xâm phạm lãnh thổ Hoa Hạ.”
Nghe vậy, Tiêu Minh ngửa mặt lên trời thét đầy tuyệt vọng: “Vậy thì… cùng c.h.ế.t đi!”
Nhưng Tiêu Minh định trước là sẽ phải thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com