Ba năm qua, đội của Trình Dã đã không còn có thể gọi là “đội” nữa.
Đội ngũ dị năng giả lên đến hàng ngàn người.
Một nửa đóng quân tại các khu an toàn khác, một nửa theo chân Trình Dã tham gia công tác quét sạch và tái thiết.
Ngay cả những người sống sót trong khu an toàn mới này, hơn phân nửa dị năng giả cũng đều háo hức muốn gia nhập đội của Trình Dã.
Tôi đang nghĩ đến những điều đó, mắt vẫn dõi theo Tiêu Minh và đám người kia rời xa.
Nhưng ngay khi cổng an ninh được mở ra — biến cố đột ngột xảy ra.
Một tiếng nổ vang dội.
Một dải băng khổng lồ bất ngờ băng ngang qua, hoàn toàn chặn Tiêu Minh ở bên ngoài.
Bọn họ… vậy mà lại bắt cóc Tiêu Minh!
“Thủ lĩnh! Tiêu Lão đại bị chúng bắt đi rồi!
Phía đối phương cũng có dị năng giả hệ băng cấp ba!
Chúng nói muốn ngài một mình ra biển chuộc người!”
Các chiến binh vừa thoát khỏi hỗn chiến vội vã quay về báo cáo.
Ngay lập tức, cả khu an toàn sôi sục.
Các dị năng giả phẫn nộ không thôi.
“Rõ ràng là tuyên chiến rồi còn gì nữa!”
“Thủ lĩnh, để chúng tôi đi cướp lại Tiêu lão đại!”
“Lũ chó c.h.ế.t người nước ngoài, tận thế rồi mà còn không chịu yên!”
Tiếng la hét dậy cả một góc trời.
Trình Dã lạnh nhạt quét mắt nhìn quanh một vòng.
Tức thì, mọi người lập tức im bặt.
Giọng anh nhàn nhạt vang lên:
“Hoạt động trong khu an toàn cứ tiếp tục như thường.
Tôi sẽ đi mang người về.”
Lời vừa dứt, đám đông lại xôn xao:
“Không được đâu! Nhỡ có mai phục thì sao?”
“Tôi nghe nói, đám người nước ngoài kia đã khống chế được một con zombie hệ lôi cấp ba sắp lên cấp tối đa!”
Nghe vậy, ánh mắt đầy lo lắng lại lần nữa đổ dồn về phía Trình Dã.
Zombie hệ lôi cấp ba sắp mãn cấp thì cũng gần như không khác gì zombie vương rồi.
Khó trách thượng tá Andrew lại dám tự mình dẫn quân đến khu an toàn đàm phán.
Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách.
Tôi cũng thấy lo.
Nhưng nghĩ kỹ lại, những chuyện người khác đã “nghe đồn”, thì có lẽ Trình Dã từ lâu đã nắm được thông tin tình báo rồi.
17.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong khu an toàn và trấn an số đông người sống sót, Trình Dã quay lại phòng ngủ.
Anh ôm chặt lấy tôi:
“Lan Khê, em tin anh không?”
“Tin.” - Tôi không hề do dự mà đáp ngay.
Anh khẽ cười, vuốt nhẹ má tôi, ánh mắt lộ chút không nỡ:
“Anh sẽ một mình đi đàm phán.
Đừng lo, anh nhất định sẽ bình an trở về.”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y anh:
“A Dã, thật sự có zombie lôi hệ cấp ba sắp đạt đỉnh cấp sao?”
Anh ngập ngừng một lát rồi vẫn gật đầu:
“Anh không muốn giấu em.
Cấp trên cố tình để bọn họ vượt qua nhiều tầng phòng tuyến, tiến tới vùng biển gần đây.
Họ hy vọng anh sẽ là người giải quyết con đó.”
“Thế mà anh còn nói sẽ toàn thân trở ra.
Anh lừa em.”
Nước mắt tôi gần như trào ra.
“Đừng khóc, anh chưa từng lừa em.
Tin anh đi.”
Trình Dã dịu dàng cọ mũi với tôi.
Tôi gật đầu một cách khó khăn, nghẹn ngào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em đợi anh.”
Trước khi lên đường, Trình Dã đưa tôi một chiếc chìa khóa có hình dạng kỳ lạ:
“Dùng năng lực của em, bảo vệ thật kỹ thứ này.
Nếu khu an toàn thất thủ, dùng nó để kích hoạt nút ở tầng 18 dưới lòng đất.”
Anh dặn rất kỹ.
Tôi không kìm được mở to mắt:
“Chế độ tự hủy à?”
Trình Dã không trả lời rõ ràng:
“Lan Khê, lần này không chỉ em và anh, mà còn cả rất nhiều người sống sót nữa, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu.”
Nói xong, Trình Dã lập tức lên đường.
Anh vừa đi khỏi, tôi lập tức kích hoạt năng lực.
Sự hiện diện lập tức giảm xuống đến mức cực hạn.
Ngay cả khi đi ngang qua camera giám sát, cũng chỉ khiến hình ảnh hơi méo đi một chút.
Bầu trời nhanh chóng chìm vào màn đêm.
Khu vực mặt đất của khu an toàn chỉ còn lại ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo.
Nhưng đêm nay định sẵn sẽ là một đêm không thể yên giấc.
Bên ngoài bức tường cao, tiếng móng vuốt cào cấu từ bầy zombie vang lên dồn dập hơn hẳn thường ngày.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn chấn động cả không gian.
Tiếng nổ này, báo hiệu một điều rõ ràng — Lũ zombie đã đột phá phòng tuyến.
Những người sống sót vốn đang lo lắng bất an, lập tức hoảng loạn.
Có người thậm chí lao khỏi khu cư trú.
May mà lực lượng hậu cần phản ứng rất nhanh, lập tức tiến hành trấn an.
Còn đội tác chiến — toàn bộ đã xuất quân, gấp rút chạy tới biên giới tiếp viện.
Còn tôi, vẫn duy trì trạng thái tồn tại thấp, ẩn mình cạnh lối vào tầng hầm.
Không ai chú ý đến tôi.
Nhưng tôi lại bất ngờ nhìn thấy — một người mà tôi không ngờ sẽ xuất hiện ở đây.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tiêu Minh!
Sau lưng Tiêu Minh, còn có một gã đàn ông rõ ràng không phải người Hoa.
Bên ngoài đang giao tranh ác liệt như vậy, mà bọn họ lại có thể trót lọt qua các trạm kiểm soát mà không ai phát hiện, trong lòng tôi trào lên một tia nghi ngờ.
"Tiêu Lão đại, ngài về rồi!"
Một vài nhân viên vội bước ra đón.
"Thủ lĩnh không đi cùng ngài sao?"
Tiêu Minh vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa như thường:
"Chỉ là hiểu lầm thôi.
Thủ lĩnh nhờ tôi quay lại lấy một món đồ."
Vệ binh tầng hầm không nghi ngờ, cho qua.
Theo thông lệ, có một nhân viên dẫn đường.
Tôi lặng lẽ bám theo phía sau.
Bước chân dẫn tôi đi sâu vào tầng hầm tuyệt mật.
"Thủ lĩnh bảo tôi tới tầng mười tám lấy đồ."
Nhân viên kia sững người:
"Không thể nào, tầng mười tám chỉ có—"
Hắn chưa nói dứt câu, một mũi băng nhọn từ lòng bàn tay Tiêu Minh b.ắ.n thẳng ra, xuyên thủng tim anh ta.
Mọi việc xảy ra quá nhanh.
Tôi sợ đến nỗi không dám thở mạnh, càng không dám nhúc nhích.
Tiêu Minh ngồi xổm xuống, mũi băng nhọn trong tay biến hóa thành d.a.o băng sắc bén, lạnh lùng rạch lấy vết vân tay từ thi thể.
Người đàn ông đi cùng hắn, ánh mắt dường như liếc về phía tôi một cái.
May mà… hắn không phát hiện ra tôi.
Sau đó, hắn nắm vai Tiêu Minh, cả hai lập tức biến mất trước mắt tôi.
Tim tôi giật thót.
Lúc này tôi mới hiểu:
Năng lực của hắn là không gian hệ, dịch chuyển tức thời.
Chẳng trách họ có thể vượt qua mọi phòng tuyến, lặng lẽ tiến vào khu an toàn.