"Mình cần biết." Cô nghĩ thầm. "Mình cần biết chuyện gì đang xảy ra."
Cô thử nhập ngày sinh của anh ta. Sai. Ngày cưới của họ. Vẫn sai. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp cơ thể. Cô thử ngày sinh của cô. Sai.
Tuyệt vọng, cô nhìn lại dòng tin nhắn. "Các con nhớ anh". Gắn với từ "nhà" trong tin nhắn trước đó. Có lẽ nào...? Một ý nghĩ điên rồ lóe lên. Cô run rẩy nhập một dãy số.
"Cạch."
Màn hình mở ra. Mật khẩu... là ngày sinh của một người khác.
Máu trong người cô như đông lại. Cô mở ứng dụng tin nhắn. Những đoạn chat hiện ra.
"Anh về đến nhà chưa?"
"Các con vui lắm khi biết bố về."
"Đừng quên mua quà cho con gái nhé anh yêu."
"Anh yêu"? Ai là "anh yêu" của người này?
Carrot Và Tịch Dương
Cô lướt sang album ảnh. Từng bức ảnh đập vào mắt cô như những nhát d.a.o sắc lẹm.
Ảnh anh ta đang cười, ôm một người phụ nữ lạ. Cô ấy rất đẹp, mái tóc vàng óng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ảnh anh ta đang dắt tay hai đứa trẻ, một trai một gái, khuôn mặt hệt như đúc từ anh ta ra. Cảnh vật phía sau... lạ lẫm. Không phải ở Việt Nam.
Ảnh gia đình ba người (hoặc bốn nếu tính cả anh ta) đang ăn tối trong một căn bếp ấm cúng. Căn bếp đó... không phải căn bếp này.
"Không... không thể nào!" Cô thốt lên khe khẽ, giọng run rẩy đến không nhận ra.
Cô lướt tiếp. Email. Các email trao đổi về "chuyến bay về nhà", về "tiền học phí cho các con", về "kỳ nghỉ hè của gia đình mình"...
Cú sốc quá lớn, nó đánh sụp tất cả. Cô đánh rơi chiếc điện thoại, nó rơi xuống thảm không gây tiếng động, nhưng âm thanh vỡ vụn trong lòng cô thì chói tai đến điếc óc.
Toàn thân cô run rẩy không ngừng. Đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì nữa. Thế giới "hoàn hảo" của cô, ngôi nhà tràn ngập yêu thương của cô... tất cả chỉ là một màn kịch. Một màn kịch được dựng lên bởi chính người đàn ông cô tin tưởng nhất.
Nước mắt đột ngột trào ra, nóng hổi, làm nhòe đi tất cả. Cô sụp xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở. Tiếng nấc nghẹn ngào xé toạc lồng ngực. Vừa đau đớn, vừa phẫn nộ, vừa cảm thấy nhục nhã tột cùng. Cô đã bị lừa. Bị lừa dối một cách tàn nhẫn, bấy lâu nay.
Mùi hương lạ đêm qua... Về muộn vì "công việc đột xuất"... Chiếc điện thoại lạ... Tất cả đều có ý nghĩa. Anh ta... anh ta có một gia đình khác. Ở một đất nước khác.
Khóc đủ rồi. Nước mắt cạn khô, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và trống rỗng. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Nước mắt vô ích. Tuyệt vọng vô ích.
Cô từ từ ngẩng đầu. Gương mặt cô vẫn còn lem luốc nước mắt, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi. Không còn sự dịu dàng, ngây thơ ban đầu. Chỉ còn lại sự kiên định, sắc lạnh, và một tia lửa căm hận âm ỉ cháy.
Cô cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại lên. Màn hình vẫn sáng. Bằng chứng. Đây là bằng chứng không thể chối cãi. Cô cẩn thận chụp lại tất cả những gì quan trọng. Các đoạn chat, ảnh, email. Sau đó, cô dùng một chiếc khăn giấy lau sạch dấu vân tay của mình trên chiếc điện thoại. Cô giấu kỹ chiếc điện thoại lạ vào một ngăn kéo bí mật mà anh ta không bao giờ lục lọi.
Cô ngồi phệt xuống sàn nhà, tay siết chặt chiếc điện thoại của mình. Tim vẫn còn đập loạn xạ, nhưng lý trí đã dần trở lại. Bây giờ phải làm gì? Im lặng và chấp nhận? Không. Cô sẽ không bao giờ làm vậy.