Bí Mật Ở Bên Kia Đại Dương

Chương 2



Cánh cửa khép lại, trả lại sự yên tĩnh cho căn hộ sang trọng. Cô dọn dẹp bàn ăn, sau đó pha một tách trà thảo mộc, mang ra ban công ngồi đọc sách. Cuộc sống của cô đơn giản là như vậy. Hàng ngày chờ anh đi làm về, chuẩn bị bữa tối, chăm sóc cho ngôi nhà nhỏ. Cô không có công việc riêng ổn định, mọi thứ đều dựa vào anh. Nhưng cô chưa từng cảm thấy phiền lòng. Anh cho cô đủ sự an toàn và yêu thương.

Chiều đến, cô vào bếp chuẩn bị bữa tối. Món cá hồi anh thích, súp bí đỏ thanh mát. Mọi thứ đều hoàn hảo. Chỉ chờ anh về.

Đúng giờ thường lệ, điện thoại reo. Là anh.

- Anh xin lỗi, em yêu. Tối nay anh về muộn. Có một chút việc đột xuất cần xử lý.

Carrot Và Tịch Dương

Giọng anh nghe hơi mệt mỏi, có vẻ vội vàng.

- Việc gấp à anh? Anh đã ăn gì chưa?

- Anh... anh ăn tạm gì đó rồi. Em cứ ăn tối đi nhé. Đừng chờ anh. Anh... anh cúp máy đây.

Anh vội vàng cúp máy. Cô cầm điện thoại, hơi hụt hẫng. Bữa tối cô chuẩn bị kỳ công... Cô thở dài nhẹ nhõm, tự nhủ anh vất vả vì gia đình mà. Cô múc một phần nhỏ cho mình, ngồi ăn một mình trong căn phòng rộng lớn. Bữa tối ngon miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo. Cô cất phần còn lại vào tủ lạnh.

Rất khuya, cô đang nằm trên giường, giả vờ ngủ, thì nghe tiếng cửa mở rất khẽ. Anh về rồi. Anh rón rén đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy xả nhanh. Sau đó là tiếng anh bước đi nhẹ nhàng. Anh lên giường, cẩn thận kéo chăn, nằm cách cô một khoảng.

Cô vẫn nhắm mắt, lắng nghe. Cô ngửi thấy một mùi hương lạ thoang thoảng. Mùi nước hoa phụ nữ? Không phải mùi của cô, cũng không phải mùi cô từng ngửi thấy trên người anh trước đây. Nó... ngọt ngào một cách xa lạ. Cô khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại tự nhủ có lẽ anh tiếp xúc với đối tác nữ nào đó.

Sáng hôm sau, anh dậy rất sớm, còn sớm hơn cả thường lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

- Anh đi đây. Em ngủ thêm đi nhé.

Anh nói nhanh, không quay lại nhìn cô, rồi vội vã rời phòng.

Cô thức giấc sau đó ít phút. Xuống nhà, cô định ngồi ở ghế sofa đọc báo như mọi ngày. Vừa ngồi xuống, tay cô chạm vào vật gì đó dưới đệm. Một chiếc điện thoại.

Không phải chiếc điện thoại anh dùng hàng ngày. Chiếc này... lạ hoắc.

Màn hình đang sáng mờ, hiển thị thông báo tin nhắn chưa đọc. Số lạ. Cô không quen. Chỉ có một dòng ngắn ngủi hiện lên trên màn hình khóa: "...chuyến bay về nhà. Các con nhớ anh."

"Các con... nhớ anh?"

Cô nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, tim đập nhanh một cách khó hiểu. Các con nào? Anh làm gì ở "nhà"?

Ngón tay cô run run chạm vào màn hình chiếc điện thoại lạ, đầu óc trống rỗng. Một cảm giác bất an lạnh lẽo bò lên từ dưới đáy lòng. Cô có nên... mở nó ra không?

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại lạ, dòng chữ trên màn hình khóa như con sâu bò lổm ngổm trong mắt. "Các con nhớ anh".

"Các con... nhớ anh?"

Đầu óc cô quay cuồng. Chồng cô không có con. Họ đã kết hôn ba năm, và họ vẫn đang mong chờ có con. Vậy "các con" này là của ai?

Tay cô run rẩy, nhưng sự tò mò và cảm giác bất an lấn át tất cả. Cô đấu tranh tâm lý trong giây lát, rồi ngón tay khẽ chạm vào màn hình. Có nên không? Đây là đồ riêng tư của anh ta. Nhưng... dòng tin nhắn kia quá kỳ lạ. Nó phá vỡ sự bình yên giả tạo mà cô hằng tin tưởng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com