Bệnh Viện Số 444

Chương 25



Khoa Nội trú – Phòng bệnh ICU

Phòng ICU, hay còn gọi là khu Chăm sóc Đặc biệt, là nơi tập trung điều trị những bệnh nhân nguy kịch nhất từ khắp các khoa trong Bệnh viện số 444.

Lúc này, Lâm Nhan đang nằm trên giường bệnh, gương mặt tái mét, toàn thân run rẩy. Trước mặt cô là mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng, ánh mắt đầy cảnh giác.

Nếu Đới Lâm có mặt, hắn hẳn sẽ nhận ra trong số đó có bác sĩ Hoắc Bình – người đàn ông cao lớn, từng xuất hiện trong ngày thông báo tuyển dụng.

“Lâm tiểu thư,” – bác sĩ Hoắc lên tiếng – “vì đây là ca khẩn cấp, nên báo cáo kiểm tra CT của cô đã có kết quả. Và được chính Chủ nhiệm Trần của Ngoại khoa Lệ Quỷ đích thân xem xét.”

“Chúng tôi tuy chưa tiến hành giải phẫu để xác minh, nhưng gần như chắc chắn – ít nhất 90% – người nguyền rủa cô là một Lệ Quỷ.”

“Vậy… xin làm ơn… xin hãy phẫu thuật cho tôi ngay đi!” – Lâm Nhan hoảng loạn, đôi mắt đỏ hoe.

“Đây là một lệ quỷ nguyền rủa.” – Hoắc Bình nghiêm giọng – “Tình trạng của cô cực kỳ phức tạp. Chúng tôi cần thời gian để nghiên cứu, thảo luận phương án, sắp xếp đội ngũ, lập kế hoạch chi tiết.”

“Trong thời gian chờ đợi, cô buộc phải ở lại ICU. Nếu ở phòng bệnh thường, các bác sĩ không đủ khả năng bảo vệ cô.”

“Lệ quỷ nguyền rủa cô vượt xa phạm vi nguy hiểm bình thường, và ca phẫu thuật sẽ cực kỳ rủi ro.”

Nghe đến đây, Lâm Nhan càng thêm hoảng hốt.

“Rủi ro… lớn đến mức nào?”

“Không chỉ cô gặp nguy hiểm, mà cả đội ngũ phẫu thuật cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ngoại khoa Lệ Quỷ của chúng tôi từng chịu tổn thất vì những ca thế này. Nhưng dù sao, vẫn trong tầm kiểm soát.”

“Chi phí điều trị sẽ tăng lên.”

“Bệnh viện không thu tiền, mà chỉ nhận thanh toán bằng điểm linh liệu.”

“Chúng tôi ước tính chi phí cho ca phẫu thuật đầu tiên là hai triệu điểm linh liệu.”

“Nếu trong quá trình phẫu thuật có bác sĩ hy sinh, cô sẽ phải trả thêm 1,5 triệu điểm linh liệu cho mỗi người tử vong.”

“Đây là quy định của Viện trưởng, vì ca của cô đã được xếp vào mức độ nguy hiểm loại A.”

“Chưa kể đến các trị liệu tiếp theo, hay khả năng phải phẫu thuật giai đoạn hai.”

“Dù tính theo hướng lạc quan nhất, hệ thống bệnh viện vẫn cho rằng hàng năm cô phải khấu trừ ít nhất 500.000 điểm linh liệu để duy trì điều trị kháng nguyền rủa.”

Lâm Nhan như bị sét đánh ngang tai.

“Tôi… tôi còn bao nhiêu điểm linh liệu? Có đủ không?”

Bác sĩ Hoắc nhìn cô đầy ái ngại:

“Theo hệ thống, số điểm linh liệu tích lũy sau khi c.h.ế.t của cô chỉ còn 3 triệu 540 nghìn. Có khả năng không đủ để chi trả toàn bộ quá trình điều trị.”

“Chúng tôi không thể làm gì hơn. Đây là quy định cứng của Viện trưởng. Không bác sĩ nào có quyền miễn giảm hay thay đổi.”

“Nếu cô không đủ điểm linh liệu, có thể cân nhắc lựa chọn điều trị bảo thủ.”

“Ý… ý anh là… không đủ tiền thì đừng mổ?”

Một bác sĩ nam khác lên tiếng, giọng thẳng thừng:

“Không nằm trong ICU, cô sẽ c.h.ế.t rất nhanh. Ở trong ICU, lệ quỷ không vào được.”

“Phẫu thuật rất nguy hiểm, cho cả cô và cả chúng tôi.”

“Nếu cô chọn điều trị bảo thủ, có thể sẽ sống được lâu hơn – nhưng không phải sống khỏe mạnh.”

“Bác sĩ Tần!” – Hoắc Bình nghiêm mặt – “Ngươi nói như vậy hơi quá!”

“Ta chỉ nói sự thật thôi.” – bác sĩ Tần nhún vai – “Chú Vật ở phòng thường không ngăn được nữ quỷ đó. Bác sĩ Long, bác sĩ Triệu đều từng bị nó hành hạ suýt mất mạng.”

Nghe vậy, toàn thân Lâm Nhan run bần bật. Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại lâm vào tình cảnh này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ta có một đề xuất.” – Hoắc Bình dịu giọng – “Nếu cô không muốn mất điểm linh liệu cá nhân, hãy tìm người thân thanh toán giúp. Nếu họ đủ điểm linh liệu, chúng tôi sẽ phẫu thuật ngay.”

“Nhưng cha mẹ tôi… đều bị nữ quỷ g.i.ế.c c.h.ế.t rồi…” – cô nức nở.

“Được rồi!” – bác sĩ Tần mất kiên nhẫn – “Giờ chỉ còn hai lựa chọn: phẫu thuật hoặc điều trị bảo thủ. Cô quyết định đi!”

Lâm Nhan siết chặt mép chăn, toàn thân run rẩy. Cuối cùng, cô cắn môi, nước mắt giàn giụa:

“Làm… phẫu thuật.”

Các bác sĩ xung quanh vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, như thể cái chết, sự đau đớn và nước mắt đã trở thành điều quá quen thuộc. Bởi vì chính họ, mỗi ngày, cũng đang cược mạng để giành giật sự sống cho bệnh nhân.

Lâm Nhan được đưa vào một phòng riêng biệt.

Ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt của Hoắc Bình vẫn vô cùng u ám. Anh cùng bác sĩ Tần đi đến một bức tường nằm sâu trong hành lang. Không dừng lại trước nó, cả hai bỗng... xuyên qua bức tường ấy như thể đó chỉ là một làn khói. Ngay khi đi qua, trọng lực xung quanh đột ngột thay đổi. Cơ thể họ không còn đứng thẳng được nữa mà lập tức nghiêng ngả, rồi ngã nhào xuống mặt đất như thể toàn bộ phương hướng bị đảo lộn.

Sau một thoáng choáng váng, cả hai gượng đứng dậy.

Ngay phía trước, không xa lắm, một bộ xương trắng bệch nằm bất động, nửa thân cắm vào trong bức tường, nửa còn lại trồi ra ngoài, cánh tay vươn lên giữa không trung như đang cố với lấy thứ gì đó vô hình.

Bộ xương ấy không phải vật chết. Nó là một Chú Vật – người gác cổng chuyên trấn giữ các bệnh nhân nguy hiểm trong Khu ICU, một thứ vũ khí sắc bén chống lại những linh hồn oán khuất lang thang nơi bệnh viện.

Không gian trong ICU vốn phức tạp, thường xuyên thay đổi từng giờ từng phút. Ngay cả các bác sĩ dày dạn cũng khó mà tự do ra vào, huống chi là bệnh nhân hay người ngoài.

Hoắc Bình dừng lại trước bộ xương, khiến bác sĩ Tần suýt nữa thì đ.â.m sầm vào lưng anh.

"Trường hợp này khá đặc biệt," Hoắc Bình nói, mắt không rời bộ hài cốt. "Nếu ca phẫu thuật thành công, chúng ta có thể tạo ra một Chú Vật cực kỳ mạnh mẽ. Viện trưởng chắc chắn sẽ khen thưởng cho khoa chúng ta."

Anh liếc nhìn bác sĩ Tần: "Khi nãy cậu khuyên bệnh nhân chọn điều trị bảo tồn là định để cô ấy chờ c.h.ế.t sao?"

Bác sĩ Tần lúng túng, giọng khẽ run:

"Không phải... Tôi chỉ nghĩ... không muốn chứng kiến thêm một bệnh nhân nữa tử vong sau ca mổ. Ngài cũng biết, Viện trưởng đã giao chỉ tiêu tử vong cho mỗi khoa rồi. Hoắc Bình, chẳng phải anh từng nói muốn tăng tỷ lệ thành công của trị liệu kháng nguyền sao? Nhưng cô gái ấy... khả năng sống sót đến cuối năm còn chưa chắc."

"Việc ai phẫu thuật không phải do tôi quyết định. Đó là quyền của Phòng quản lý nội bộ." Hoắc Bình lạnh nhạt đáp.

"Thôi, không tranh cãi nữa." Bác sĩ Tần khoát tay, cố tránh ánh nhìn nặng nề của Hoắc Bình. "À mà này, anh cũng tham gia vòng phỏng vấn tuyển dụng à? Thằng nhóc ấy... là người đầu tiên cấy ghép thành công đôi mắt kia mà vẫn sống sót đấy."

"Tôi không quan tâm. Hiện tại hắn vẫn chỉ là thực tập sinh, chẳng nói lên điều gì cả. Đợi khi hắn chính thức được chuyển sang nhân viên chính thức rồi hãy nói. Vượt qua được nguyền rủa phản phệ hay không còn là chuyện khác."

"Hàn viện phó dường như khá quan tâm đến hắn... Chắc anh cũng biết chuyện xảy ra năm đó rồi chứ?"

Hoắc Bình không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn bộ hài cốt dính vào tường.

"Người ở trên đánh nhau, người ở dưới làm tốt việc của mình là được rồi."

Buổi trưa.

Sau khi kết thúc lịch khám bệnh, Cao Hạp Nhan xem lại danh sách bệnh nhân ngoại trú trên máy tính rồi quay sang Đới Lâm:

"Cậu đi ăn trước đi, tối tôi sẽ kiểm tra lại lịch trực. Đêm nay cậu phải vào Khoa nội trú trực ca đấy."

Đới Lâm nhận ra sư tỷ mình đang không vui, có vẻ tâm trạng cô ấy sa sút rõ rệt.

Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Một nữ bác sĩ bước vào – là Lâm Hà, bác sĩ nội trú bên Ngoại Khoa Oán Linh. Đới Lâm nhận ra cô ấy vì mới gặp hôm qua trong ca trực.

"Sư tỷ," Lâm Hà bước lại gần, giọng nhẹ nhàng, "khám buổi sáng xong rồi. Mình đi ăn trưa thôi."

Cao Hạp Nhan không trả lời ngay mà hỏi thẳng:

Phiêu Vũ Miên Miên

"Lâm Nhan thế nào rồi? Dù gì thì cô ấy cũng là bệnh nhân của tôi."

Lâm Hà thở dài:

"Nghe nói sẽ làm phẫu thuật. Kết quả chụp CT không khả quan chút nào, có thể là do lời nguyền từ lệ quỷ. Ca này được đánh giá cấp A. Bên Mai chủ nhiệm hy vọng Khoa Lệ Quỷ và Khoa Ác Quỷ sẽ cùng hội chẩn."

"Với tính cách của Mai chủ nhiệm, chuyện đó cũng dễ hiểu." Cao Hạp Nhan đưa tay vò tóc, trán nhăn lại. "Nếu hai khoa cùng hội chẩn, dựa vào kinh nghiệm điều trị trước đó, biết đâu có thể đưa ra chẩn đoán chính xác hơn."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com