Bệnh Viện Số 444

Chương 24



Cuối cùng, vấn đề quan trọng cũng được nhắc đến.

“Chúng dường như có ý chí riêng,” Đới Lâm chậm rãi đáp. “Trước mắt, nó có thể giúp tôi nhận ra những bệnh nhân cần điều trị. Ngoài ra, có vẻ như còn có thể tiến hóa bằng cách thôn phệ một phần quỷ thể. Hiện tại thì...”

Hắn chưa dám chắc về mục đích thật sự của Ấn Vô Khuyết. Tuy nhiên, sau một hồi cân nhắc, hắn quyết định nói thật. Một khi đã bước chân vào cuộc chiến quyền lực trong bệnh viện, tốt nhất là phải nhanh chóng xác định rõ lập trường của mình.

Ấn Vô Khuyết nghe đến đó thì giơ tay ngăn lại:

“Được rồi, chỉ cần không bị phản phệ nghiêm trọng là tốt. Trước tiên hãy tập trung phát triển khả năng của đôi mắt ấy. Có chuyện gì thì báo với bác sĩ Cao hoặc Tống Chủ nhiệm. Tuyệt đối đừng để lộ ra với người khác.”

“Rõ rồi. Tuy nhiên...” Đới Lâm do dự, rồi nói tiếp, “Nữ quỷ kia rất có thể sẽ quay lại bệnh viện. Tôi nghĩ nên ở lại trực trong bệnh viện.”

Phòng nghỉ bác sĩ là khu vực đặc biệt, có kết cấu ngăn cách và phòng thủ tốt với những thực thể linh dị. Dù là lệ quỷ cường đại, cũng khó lòng xâm nhập vào đó sát hại ai.

Ấn Vô Khuyết gật đầu:

“Không cần căng thẳng quá. Lệ quỷ nếu muốn g.i.ế.c bác sĩ, chẳng qua là để g.i.ế.c bệnh nhân. Nó không nhằm vào bác sĩ đâu. Còn Lâm Nhan đã được chuyển đến Khoa Chăm Sóc Đặc Biệt rồi. Sau khi kiểm tra toàn diện, chúng ta sẽ quyết định hướng điều trị.”

Khu phòng nghỉ nằm trong không gian gấp khúc giữa Khu Nội Trú và Ngoại Trú. Nếu không nhờ bác sĩ Hoắc Bình dẫn đường, thì Đới Lâm chắc chắn cũng không vào được nơi này.

Sau khi trở lại phòng, Đới Lâm nằm trên giường, ánh mắt trầm lặng nhìn trần nhà. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn chưa kịp tiêu hóa hết. Nhất là sợi tóc lệ quỷ kia – đang nằm trong không gian mắt phải của hắn.

Chỉ cần hắn muốn, có thể lập tức thôn phệ sợi tóc ấy.

Nhưng thôn phệ sẽ mang đến điều gì – là cơ hội tiến hóa hay là tai họa? Hắn không dám chắc. Một khi vượt quá giới hạn, khả năng bị phản phệ là không nhỏ.

Rõ ràng, đôi mắt này không bình thường. Ấn Vô Khuyết chắc chắn biết rõ điều đó, nhưng lại không nói rõ.

Tại sao lại chú ý đến hắn? Vì đôi mắt này sao?

Trên đời này, không ai cho không ai thứ gì.

Lúc này, Đới Lâm chỉ là một bác sĩ thực tập, chưa có gì trong tay. Nhưng trong cái bệnh viện kỳ dị này, người duy nhất hắn có thể dựa vào chính là Ấn Vô Khuyết.

Vấn đề là, Ấn Vô Khuyết muốn gì ở hắn?

Chỉ đơn giản là kéo về phe mình? Nhưng chẳng phải Cao Hạp Nhan – em vợ anh ta – đã là người thân tín rồi sao? Còn Tống Mẫn cũng là tay chân đắc lực. Đới Lâm, dù muốn hay không, giờ trong mắt người khác cũng là người của Ấn Vô Khuyết.

Thành thật mà nói, Đới Lâm rất ghét cảm giác này.

Cảm giác bị sắp đặt, bị thao túng. Ngay cả việc cứu người, đôi khi cũng không thể theo ý mình.

Hắn không thể sử dụng Bàn Tay Quỷ khi cần. Nếu không nhờ có Long Viễn và Triệu Xá ở đó, có lẽ đêm nay hắn đã bỏ mạng rồi.

Hắn không muốn chuyện này lặp lại.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hắn sẽ phải học y thuật, học thật nhanh, để không cần phải dựa dẫm vào ai.

Hắn đã liên hệ công ty bảo hiểm, chuẩn bị vài ngày nữa ký hợp đồng chính thức.

Và hy vọng, cái hợp đồng ấy – sẽ không phải được dùng sớm như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng điều khiến hắn thực sự không thể quên, chính là nữ quỷ kia.

Quá mạnh. Quá đáng sợ.

Ngay cả Long Viễn và Triệu Xá cũng suýt nữa không chống đỡ nổi.

Và điều đáng sợ hơn cả – là cái bệnh viện này lại có thể khống chế được lệ quỷ như thế... dễ như trở bàn tay.

Đêm đó, Đới Lâm không ngủ. Nhưng với một bác sĩ đã được cấy Chú Vật như hắn, chỉ cần hắn muốn, có thể thức trắng cả đêm mà không hề cảm thấy mệt mỏi.

Sợi tóc mà hắn đặt vào mắt phải sau khi tiến vào không gian phong ấn chẳng có động tĩnh gì. Nó hoàn toàn yên lặng, không có xung đột, không phản ứng, như thể đã hoàn toàn hòa vào thế giới bên trong con mắt ấy.

Khi đồng hồ điểm bảy giờ sáng, Đới Lâm đứng dậy rời khỏi phòng.

Bệnh viện bắt đầu mở cửa. Trên đường đi, hắn phát hiện các y bác sĩ khi lướt qua đều quay đầu nhìn lại, chỉ trỏ bàn tán. Hắn nghe được loáng thoáng những câu:

“Nghe nói hắn bây giờ là chủ nhân của đôi mắt kia…”

“Cả mặt mũi của Chủ nhiệm Trần mà hắn còn chẳng nể…”

Đới Lâm không để tâm đến lời đàm tiếu, tiếp tục đi đến khu y tá Khoa Ngoại trú. Y tá Trịnh, người thường ngày luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như băng, hôm nay cũng nhìn hắn thêm vài lần, ánh mắt phức tạp.

“Đới Lâm.”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau khiến hắn lập tức quay lại.

Là Cao Hạp Nhan.

“Ngươi hôm qua làm rất tốt.” – cô bước lại gần, gương mặt không giấu được vẻ nghiêm túc.

“Ta nghe nói ngươi đã hỗ trợ bác sĩ Triệu khống chế được nữ quỷ kia.”

“Nhưng cuối cùng vẫn để cô ta thoát được…” – Đới Lâm trầm giọng.

“Trong bệnh viện này, không nơi nào là hoàn toàn an toàn – dù là Nội trú hay Ngoại trú.” – Cao Hạp Nhan thở dài – “Còn sống là một chiến thắng rồi.”

Cô liếc về phía mấy bác sĩ đang tụm năm tụm ba xì xào, rồi nói:

“Chúng ta làm bác sĩ, trị bệnh cứu người luôn là ưu tiên hàng đầu. Không thể vì sợ hãi mà quay lưng với bệnh nhân.”

Đới Lâm có chút bất ngờ trước những lời nói ấy. Hắn lặng lẽ nhìn cô.

“Bác sĩ Cao…”

“Ta hiểu rõ, tất cả những việc ngươi làm đều vì lợi ích của bệnh nhân, vậy là đủ rồi.”

Cao Hạp Nhan vỗ nhẹ lên vai hắn:

“Ngươi nên đi theo ta học hỏi thêm. Sau khi hoàn thành luân chuyển khoa, hãy suy nghĩ kỹ xem mình sẽ chọn Nội khoa hay Ngoại khoa.”

Những lời đó khiến lòng Đới Lâm xúc động mạnh. Trong đầu hắn chợt vang lên lời thề năm nào khi bước chân vào con đường y học:

“Ta nguyện dùng hết khả năng để xóa bỏ đau khổ của con người, giữ gìn sự toàn vẹn của sức khỏe, trân trọng danh dự và thánh khiết của y thuật. Cứu người không ngại gian khó, suốt đời phấn đấu vì sự nghiệp y tế của tổ quốc, vì sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân loại!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com