Bệnh Viện Có Ma

Chương 11



Thường Quân cầm kết quả xét nghiệm trên tay, mọi chỉ số đều bình thường, ngày mai cô có thể ra viện. Vụ án vẫn chưa kết thúc, cô có linh cảm đêm nay sẽ có một chuyện gì đó sẽ xảy ra, mọi thứ sẽ kết thúc trong đêm nay vì thế bọn họ mới cho cô một kết quả đẹp như thế này.

Trời đã mưa từ chập tối đến giờ vẫn không ngớt. Trời mát mẻ như thế này đáng lẽ cô phải ngủ rất ngon nhưng không hiểu sao cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Hơn 11 giờ đêm điện thoại rung, nhìn số là của Khánh Linh, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng nên cậu bạn mới gọi giờ này. Thấy mẹ đang ngủ, cô vộivào nhà về sinh nghe điện thoại:

- Alo- cô nói khe khẽ.

- Tớ vừa gọi cho anh Nhật Minh thì được biết cảnh sát đã có lệnh bắt giữ giám đốc bệnh viện. Nhưng ông ta cũng đã đặt một chuyến bay sang Mỹ vào đêm nay. Không biết cảnh sát có đến kịp không, họ đã xác nhận được vị trí của ông ta đang ở bệnh viện.

- Tớ biết rồi.- Nói xong cô vội cúp máy rồi chạy ra ngoài.

Sau nhiều ngày lượn lờ bệnh viện cô đã nhanh chóng xác định được vị trí của phòng giám đốc, cô đi qua sân bệnh viện, đi qua mấy khu nhà đến tòa hành chính. Tầm này nhân viên bệnh viện cũng đã nghỉ hết, chỉ còn một vài phòng sáng đèn. Cô mạnh bạo đi vào khu nhà hành chính. Bấm thang máy lên tầng 5, cô cảm thấy nôn nao trong lòng, chỉ sợ lên không kịp để ông ta chạy mất. Cửa tháng may vừa mở cô đã vội chạy ra ngoài. Bảng hiệu phòng Giám đốc hiện ngay trước mắt, cô vôi vàng mở cửa phòng lao vào bên trong.

Bên trong là một người đàn ông tầm 50 tuổi, tay đang xách vali, nhìn thấy cô người đàn ông cũng hốt hoảng không kém. Đó là Lân Hà Thanh giám đốc bệnh viện.

- Ông định đi đâu?- Thường Quân hổn hển nói

- Mày là ai, sao lại ở đây? Mày muốn gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Muốn giữ ông lại. Ông định trốn đi đâu. Đồ hung thủ giết người.

- Ha, mày nói vậy là ý gì, tao không có giết người, tao không biết gì hết.

- Ồ, vậy ông có cần tôi nói cho ông biết những việc ông đã làm không.- Cô hi vọng mình lại có thể giữ chân hắn ta đến khi cảnh sát đến.- Ông còn nhớ Yên Yên không, cả Trịnh Hân, rồi những người chết cháy trong vụ hỏa hoạn năm ấy nữa.

- Con điên này, mày nói gì tao không hiểu.

- Ồ, tất nhiên là ông không hiểu được rồi. Vì ông đâu phải là người trực tiếp gây hỏa hoạn, ông chỉ xúi giục người khác là giỏi thôi. 10 năm trước ông là một bác sĩ tài giỏi, có vợ đẹp con ngoan nhưng ông lại không hài lòng với những gì mình có. Ông có mối quan hệ trong bóng tối với Yên Yên, sinh viên trường y. Thật không may, khi ông đang tranh cử chức giám đốc bệnh viện thì Yên Yên thông báo có thai, cô ấy không còn muốn làm người tình trong bóng tối nữa, cô ấy muốn có danh phận. Vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp tiến đồ của mình nên ông đã nghĩ cách giết mẹ con cô ấy. Ông vẫn để cho yên Yên sinh ra đứa bé như để che dấu đi âm mưu của mình. Tất nhiên ông sẽ không ra tay trực tiếp, ông tìm đến Tần Diệu, một người đàn em trung thành của ông. Lúc đó ông cũng đã hứa sẽ cho ông ta những lợi ích sau khi ông được ngồi vào ghế Giám đốc. Tần Diệu đã tìm đến Lâm Thù, một nhân viên kế toán của bệnh viện, bởi vì Tần Diệu biết ông ta đang rất cần tiền để làm phẫu thuật tim cho con trai. Vào đêm hôm ấy, Lâm Thù cố tình gây sự cố điện ở phòng bệnh của Yên Yên để cólý do chuyển mẹ con cô ấy xuống tầng 1 cạnh phòng kỹ thuật điện, tất nhiên có thêm sự góp sức của Hà Lan Ân khi đó. Sau khi đã chuyển mẹ con họ xuống tầng 1 thì vẫn là Lâm Thù, người đã làm ra sự cố chập điện. Ngoài kia là Tần Diệu, người cố tình làm ra một vụ tai nạn giao thông nho nhỏ và gây loạn để gây tắc đường, cản trở việc xe cứu hỏa đến chữa cháy. Vì thế mà không chỉ mình mẹ con Yên Yên, còn thêm 5 người khác nữa cũng thiệt mạng

- Mày, rốt cuộc mày là ai?- Giọng ông ta run run.- Tao không có làm gì sai hết. Tai chẳng liên quan gì đến cái chết của họ. Họ là do Lâm Thù, Tần Diệu, Hà Lan Ân làm hại.

- Ông không sợ một ngày mình sẽ gặp phải báo ứng hay sao? Ông nhìn đi, Hà Lan Ân, Tần Diệu, Lâm Thù đều chết cả rồi, ông nghĩ rằng mình sẽ thoát ư?

- Là do mày, hóa ra cả 3 đứa đó đều chết dưới tay một đứa con nít ranh như mày. Mày nghĩ là tao sợ mày ư? Bất kể ai ngáng đường tao đều không có kết cục tốt đẹp. Một là mày tránh ra để tao đi, hai là tao cho mày đi theo mấy đứa kia luôn một thể.

- Ông không thoát được đâu, cảnh sát đã đến nơi rồi, ông làm gì còn đường thoát.

Tiếng còi cảnh sát inh ỏi vọng lại ngày một rõ. Một nét hốt hoảng thoáng trên khuôn mặt của Lân Hà Thanh nhưng ông ta nhanh chóng đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Đôi mắt ánh lên vẻ mặt gian ác. Ông ta vội vàng lôi một ống tiêm dưới ngăn kéo gầm bàn, nhanh như cắt để ống tiêm vào ngay cổ cô.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com