Báo Thủ Xuyên Không

Chương 4



Tiểu thái giám vừa nói đang tìm tôi, chắc chắn lát nữa sẽ có người đến hỏi thăm.  

Lúc này không chạy thì chờ đến bao giờ?  

Kiều Kiều, cô mau đến cứu tôi, tôi sợ không còn mạng để đợi cô nữa!  

Tôi giả vờ bình tĩnh đuổi tiểu thái giám đi, sau đó nhanh chóng thu dọn tiền bạc chuẩn bị chạy trốn.  

 

Nhân lúc mọi người không để ý, tôi cuốn tiền leo lên tường Đông Cung, dựa vào trí nhớ về địa hình, cuối cùng sau một tiếng đồng hồ...  

Tôi đi ra khỏi sân của mình.  

Ai có thể nói cho tôi biết tại sao Đông Cung lại lớn thế này!  

Tôi đi lòng vòng, cuối cùng cũng đến vườn hoa, tưởng rằng đã tìm được lối ra, nhưng lại thấy hai bóng đen đứng sau hòn non bộ.  

Tôi núp sau cây, dưới ánh trăng nhìn rõ khuôn mặt một người.  

Là Ngụy lương đệ.  

Lúc này cô ấy đang nép vào lòng một người đàn ông, hai người âu yếm không rời.  

...  

Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt Úc Trì Lan.  

Đầu hắn tự động được đội thêm một chiếc mũ xanh.  

Úc Trì Lan giờ đây, từ mọi phương diện, đều mất đi phẩm giá của một người đàn ông.  

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.  

"Xem gì vậy?"  

Có người hỏi sau lưng, tôi theo phản xạ đáp: "Xem sếp bị cắm sừng."  

"Có đẹp không?"  

"Chà, có chút đau lòng."  

"Xa thế này nhìn rõ không?"  

"Đương nhiên, tôi có mù đâu..."  

Tôi nói được nửa chừng, chợt nhận ra, quay đầu lại.  

Úc Trì Lan đứng sau lưng tôi, mỉm cười: "Xem ra thật sự không mù."  

Đầu tôi ong ong, theo phản xạ định hét lên, bị Úc Trì Lan bịt miệng, hắn đè tôi vào sau cây, áp sát người, nói khẽ: "Đôi mắt giả mù của ngươi, đã nhìn thấy gì?"  

Nhìn thấy ánh xanh trên đầu ngươi, tôi dám nói sao?  

Hắn đưa tay nắm cằm tôi, giọng điệu nguy hiểm: "Nói."  

Tôi hoảng loạn, nói bừa: "Cơ ngực, cơ bụng, cơ tay trước, cơ tay sau, cơ lưng, và chú heo Peppa dưới eo của ngươi."  

Úc Trì Lan: "..."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tay hắn buông lỏng: "Chú heo Peppa là gì?"  

Tôi nuốt nước bọt: "Linh thú, tên Peppa."  

Quyên

Ánh mắt Úc Trì Lan vượt qua tôi nhìn về phía Ngụy lương đệ, lúc này đã không còn ai.  

Hắn nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu: "Những gì ngươi vừa thấy, hãy chôn chặt trong bụng."  

Tôi gật đầu lia lịa.

**Tin tức về bệnh tình của thái tử lan truyền khắp triều đình chỉ trong vòng nửa tháng.** Nhiều đại thần còn dâng sớ, ám chỉ rằng một thái tử có bệnh tật không thể để lại hậu duệ cho hoàng gia, hy vọng hoàng đế suy nghĩ kỹ lưỡng.  

Hiện tại, sức khỏe hoàng đế ngày càng yếu đi, các hoàng tử đều đang âm thầm tranh đấu.  

Tứ hoàng tử đứng về phía Úc Trì Lan, Tam hoàng tử đứng về phía Nhị hoàng tử, người cùng mẹ.  

Tin tức về bệnh tình của Úc Trì Lan vừa lan truyền, các thế lực đều đang nhúng tay vào.  

Còn ngọn lửa châm ngòi cho sự hỗn loạn triều đình, chính là tôi, lúc này đang run rẩy trong sân.  

Tôi gây ra đại họa như vậy mà Úc Trì Lan không g.i.ế.c tôi, chỉ sai người canh giữ, để tôi không chạy thoát.  

Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, Úc Trì Lan chắc chắn không sao!  

Hắn cố tình lộ ra sơ hở để dụ kẻ có ý đồ xấu, thực hiện kế hoạch trừ khử đối thủ.  

Hôm đó nhìn thấy lương đệ của mình tư thông với người khác, hắn vẫn bình tĩnh, như thể đã có dự tính từ trước...  

Nghĩ đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm.  

Hahahaha, tiểu kế của Úc Trì Lan đã bị tôi nhìn thấu.  

Nhưng tôi chưa kịp cười đủ đã bị dẫn đến trước mặt Úc Trì Lan.  

Hắn ngồi trên giường, im lặng không nói.  

Tôi co rúm trong góc, yên lặng như gà.  

Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: "Hôm đó ngươi châm cứu cho ta thế nào?"  

Tôi: "Hả?"  

Biểu cảm của Úc Trì Lan rất khó chịu: "Ta... cơ thể có chút vấn đề, chủ yếu ở phần dưới."  

...  

Không phải đùa chứ! Hắn nghiêm túc đấy à!  

Chuyện này lớn rồi.  

Mấy ngày nay, Úc Trì Lan bí mật triệu kiến nhiều thái y nhưng không ai tìm ra cách giải quyết. Các thái y đều đùn đẩy trách nhiệm: Ai châm cứu hỏng, người đó chữa.  

Thảo nào hắn không g.i.ế.c tôi, vẫn còn hy vọng tôi chữa bệnh.  

Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.  

"Đừng lo, tôi có thể chữa."  

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com