Nhìn hai người sắp cãi nhau, tôi lặng lẽ lên tiếng: "Hai nương nương, tiểu nhân mù, chứ không điếc."
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Qua trang phục, tôi đoán họ là hai nữ chủ nhân duy nhất của Đông Cung: Ngụy lương đệ và Từ lương đệ.
Bị tôi nói vậy, hai người có chút ngượng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Ngụy lương đệ hắng giọng hỏi: "Ngươi mát-xa có thể chữa bệnh?"
Tuy rằng "chữa bách bệnh" là tôi bịa ra, nhưng ngoài mát-xa, tôi còn biết chút châm cứu, những bệnh đau đầu, đau lưng thông thường vẫn có thể chữa được.
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười, tỏ ra đúng phong thái của một cao nhân.
Quả nhiên, hai người họ tin tưởng tôi hơn hẳn.
Hai người vội vã vây quanh tôi, một trái một phải.
"Có một bệnh, ngươi có thể chữa không?"
Tôi: "Nương nương không khỏe?"
Ngụy lương đệ hạ giọng: "Không phải ta, là điện hạ."
Chuyện này có phần nghiêm trọng, hai lương đệ cũng không phải nói bừa.
Nghe nói từ khi họ vào Đông Cung, Úc Trì Lan chưa từng đụng vào họ, nên họ có lý do để nghi ngờ.
Chỉ là thái y trong cung liên quan nhiều chuyện, nên họ đành phải tìm đến tôi như cứu cánh cuối cùng.
Dù tôi chưa từng chữa bệnh này, nhưng họ trả quá nhiều tiền!
Tôi là người tham tiền sao? Đúng rồi đó , bổn cô nương thật sự rất tham tiền!
Với tôi, tiền bạc không quan trọng, nhưng nghĩ đến Kiều Kiều mấy năm nay trong cung như cá gặp nước, kiếm tiền đầy túi, tôi lại tức giận vô cùng.
Tôi nhất định phải kiếm nhiều tiền hơn cô ấy, việc bao nuôi bạn thân, không ai được tranh với tôi!
Tôi cũng không ngờ, Úc Trì Lan nhìn trẻ trung khỏe mạnh vậy mà...
Lại...
Ôi, thật là lãng phí!
Vì hạnh phúc của " su gờ ma mi ", tôi nhất định phải chữa khỏi cho hắn!
Nghe nói thời gian này thái tử bận việc triều chính, lưng đau liên tục.
Tối đó, khi hắn trở về cung, quả nhiên đã triệu kiến tôi. Dưới ánh mắt mong đợi của hai lương đệ, tôi mang theo trọng trách lớn lao lên đường.
Khi tôi bước vào, Úc Trì Lan đang nằm sấp trên giường, chau mày nhíu mày, có vẻ như đang chịu đựng cơn đau.
Tiểu thái giám dẫn tôi đến bên giường rồi lui ra, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai chúng tôi.
Úc Trì Lan lên tiếng: "Lần trước ngươi mát-xa xong, chỗ đau đỡ hơn nhiều, lần này ngươi có thể dùng lực mạnh hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đáp lời.
Vừa mát-xa lưng cho Úc Trì Lan, tôi vừa nghĩ cách chữa căn bệnh khó nói này.
Mơ hồ nhớ lại trong sách vở từng đọc qua, có vài huyệt vị dường như có hiệu quả với bệnh này.
Nghĩ là làm, tôi lập tức lấy ra kim châm.
Úc Trì Lan nhíu mày nhìn tôi: "Làm gì vậy?"
"Châm cứu kết hợp với mát-xa sẽ hiệu quả hơn."
"Ngươi nhìn thấy huyệt vị sao?"
...
Tôi cứng đầu giải thích: "Tiểu nhân có kinh nghiệm."
Úc Trì Lan im lặng một lúc.
Tôi bắt đầu cười điên cuồng: "À hahahaha ngươi không tin ta."
Úc Trì Lan: "..."
Hắn dừng lại: "Ngươi đừng tức, cứ châm đi."
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc là tôi đã đánh giá cao vận may của mình, tôi châm Úc Trì Lan thành con nhím, mà hắn vẫn không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ hết cách cứu chữa?
Tôi quyết định để ngày khác tìm cách khác.
Nhưng không ngờ, đêm đó tôi đang ngủ say, Đông Cung đột nhiên náo loạn.
Nhìn thấy bóng người qua lại ngoài cửa sổ, tôi cảm thấy không ổn, mở cửa bắt một tiểu thái giám đi ngang.
"Chuyện gì vậy?"
Tiểu thái giám vội vàng, thấy là tôi, liền nói: "Cô Doãn đúng lúc quá! Tôi vừa định tìm cô, chiều nay cô đi mát-xa cho điện hạ có xảy ra chuyện gì không?"
Tôi ngẩn người: "Sao lại hỏi vậy?"
Tiểu thái giám hạ giọng: "Điện hạ ấy... đột nhiên không cử được nữa!"
...
Tôi đứng sững.
Câu nói này chứa đựng quá nhiều thông tin.
Thứ nhất, Úc Trì Lan vốn dĩ có thể, thứ hai, bây giờ hắn không thể.
Chuyện này xảy ra đột ngột, ừm, tôi nhớ lại, 99% là do tôi châm kim.
Kết luận: Tôi đã châm Úc Trì Lan thành... không cử được.